Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 896: Có Thể Công Bằng Một Chút Không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phản ứng đầu tiên của Mục Đình Sâm là đặt câu hỏi: “Ra tù chưa được bao lâu, riêng ăn uống thôi cũng thành vấn đề, tiền đâu ra mà đi nước ngoài? Những bưu kiện ông ta gửi cho Trần Hàm luôn là gửi từ trong nước, dù có thể giải thích được gói hàng thì đối tượng của ông ta là Trần Hàm.

Ông ta biết Trần Hàm đang ở trong nước, vậy tại sao ông ta lại đi ra nước ngoài? Kỳ lạ lắm đúng không? Có phải ông tính sai rồi không?”
Lâm quản gia lắc đầu: “Không tính sai, tôi tìm được hồ sơ ông ấy đi nước ngoài, chỉ vài ngày trước.” Mục Đình Sâm sờ cằm: “Có phải vì biết tôi đang tìm ông ta nên mới trốn ra nước ngoài không? Nếu đang ở nước ngoài, muốn tìm thât không dễ dàng.

Bây giờ tôi chỉ khó hiểu ông ta lấy đâu ra tiền đi nước ngoài?”
“Tám vé đến nước X vào thời điểm này không hề rẻ đối với ông ta.


Trên đời này còn nhiều người bỏ đá xuống giếng hơn người chính trực, biết ông ta bây giờ hỗn độn như thế này, ai cho ông ta vay tiền? Tiền ăn, mặc, ở và phương tiện đi lại sau khi ra nước ngoài là một khoản chỉ không hề nhỏ đối với ông ta…”
Lâm quản gia tiếp lời: “Trừ khi có người cố tình sắp xếp.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng đã có suy đoán, nhưng không ai phá bỏ.

Sau một lúc, Mục Đình Sâm yêu cầu Lâm quản gia gọi Trần Hàm đến phòng làm việc, tốt hơn hết là nên nói với Trần Hàm về Khương Quân Thành, không cần giữ lại gì.

Khi Trần Hàm bước vào phòng làm việc, Lâm quản gia liền rút lui đóng cửa lại.

Mục Đình Sâm giơ tay: “Ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với bà về Khương Quân Thành.”
Trần Hàm nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Cậu nói đi.”
Mục Đình Sâm dừng một chút mới nói: “Mấy ngày trước ông ta đi nước ngoài, mới ra tù, tiền đâu mà ra nước ngoài? Khi ra nước ngoài, ông ta phải cần tiền cho mọi thứ như ăn, mặc, ở, đi lại, bà nghĩ lúc này sẽ có người cho ông ta vay tiền sao?”
Trần Hàm suy nghĩ một chút: “Không ai cho ông ta vay tiền, trước đây Khương gia đều là tôi chăm lo mọi mối quan hệ giữa các cá nhân, ông ta không quen biết ai, tính tình hơi kiêu ngạo, cũng không ai quá thân với ông ta.”
“Sau khi biết tôi ly hôn với ông ta, ai cũng hận không thể tránh xa ông ta, ông ta đã từng đến dây dưa với tôi vì không có tiền, có thể nói tiền là cùng đồ mạt lộ.

Bây giờ ông ta vừa ra tù, người ngoài sẽ không bao giờ muốn dính líu đến ông ta.”

Ý tứ của Trần Hàm rất rõ ràng, ngoài ngoài sẽ không giúp Khương Quân Thành chứ đừng nói là cho ông vay tiền, chỉ có người họ Khương mới có khả năng giúp một tay.

Mục Đình Sâm đưa ra một câu hỏi khác: “Vậy theo bà, ai đã giúp ông ta ra nước ngoài?”
Trần Hàm nhìn chằm chằm vào mắt Mục Đình Sâm vài giây, đứng lên nói: “Tôi sẽ tìm ra được, phiền cậu rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”


Tiền con đưa cho ông ấy là chi phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt mẹ thường cho con, số tiền đó đều là do con tiết kiệm, con nên có quyền kiểm soát chứ? Dù thế nào đi chăng nữa thì ông ấy cũng là bố con, ông ấy nuôi nắng con khi con còn nhỏ, con nuôi nắng ông ấy khi ông ấy về già, giữa mẹ và ông ấy có bao nhiêu hận thù, con cũng không thể không quan tâm đến ông ấy.

Chỉ vì chuyện này mà mẹ phải tức giận như vậy sao?”
Trần Hàm tức giận đến mức lồng ngực phập phông: “Mẹ có nói là con không được phép lui tới với ông ta một lần nữa chưa?
Nếu con muốn sống với bố con, vậy thì tránh xa mẹ ra! Con biết gần đây bố con đã làm gì mà, con còn cho ông ta tiền là sao? Ăn cây táo rào cây sung à? Hiện tại con cút cho mẹ, đi tìm ông ta, sau này mẹ sẽ không quan tâm con nữa!”
Khương Nghiên Nghiên ấm ức nói: “Mẹ đừng giận, sau này con sẽ không cho ông ấy tiến đâu, thật sự con chỉ cảm thấy ông ấy đơn độc đáng thương, không có lần sau đâu.

Đây là nhà của chị gái, đừng làm ầm lên với con, sẽ không ảnh hưởng tốt đâu.”
Trần Hàm nhìn Khương Nghiên Nghiên trong mắt càng thêm thất vọng: “Khương Nghiên Nghiên, con không cần phải đấu trí với mẹ, thủ đoạn con chơi là phần còn lại của thủ đoạn trước đây của mẹ.


Nói rõ ràng cho mẹ biết, Tiểu Đoàn Tử rơi xuống cầu thang với con có phải là con cố ý không? Trong lòng con giấu bao nhiêu điều, nói cho mẹ biết hết đi!”
Ánh mắt Khương Nghiên Nghiên hơi phức tạp, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Con không biết mẹ đang nói gì, không phải mẹ tận mắt chứng kiến sao? Con đang bảo vệ Tiểu Đoàn Tử, sao mẹ vẫn trách con? Trong lòng mẹ, Ôn Ngôn đối với mẹ cái gì cũng tốt, con đối với mẹ cái gì cũng không tốt, chuyện tốt cũng coi như là xấu, đúng không? Có thể xin mẹ công bằng một chút được không?”
Về vấn đề này, Trần Hàm không có bằng chứng, không dễ điều tra thêm, bà chỉ tức giận chuyện Khương Nghiên Nghiên đưa tiền cho Khương Quân Thành: “Con biết Mục Đình Sâm đang cử người đi tìm đi bố con, biết chúng ta từ xa trở về chính là để tìm bố con giải quyết chuyện, con lại cho ông ấy tiền đi nước ngoài, con thật là… hỗn trướng! Nếu Ôn Ngôn biết chuyện này, con sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức! Con làm cái này mà là chuyện con người nên làm à? Bây giờ thì hay rồi, bố con đã ở nước ngoài, vậy thì không cần lo lắng nữa, dù sau này ông ta có gây chuyện như thế nào, mẹ cũng sẽ không để ý đến, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, mẹ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Ôn Ngôn.”
Khương Nghiên Nghiên nghe thấy lời này, cô ta liền trở nên lo lắng: “Chúng ta đi nhanh vậy sao? Chân con chưa được ổn, bác sĩ nói không thích hợp đi đường dài, đi máy bay lâu như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục chân, lơ mơ sau này có di chứng con sẽ tàn phế mắt! Sau một thời gian hẵng rời đi được không?”
Trần Hàm đột nhiên tát vào mặt Khương Nghiên Nghiên: “lm miệng! Con không muốn rời khỏi Mục trạch phải không? Dù chân của con thật sự tàn phế, ngày mai cũng phải đi! Sau này, cả mẹ và con đều không được bước chân vào cổng Mục gia nữa, con nhớ giùm mẹ.”
Khương Nghiên Nghiên bị đánh cho choáng váng, thật lâu mới bớt đau được, hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Hàm: “Con không muốn sống ở nước ngoài, con chỉ muốn ở lại trong nước.

Mẹ chưa bao giờ hỏi ý kiến của con, mẹ luôn tự cho mình là đúng!”
Trần Hàm cố gắng hết sức nguôi ngoai cơn tức giận trong lòng: “Con có thể chọn không sống với mẹ, dù sao con đã là người lớn, con có thể tự nuôi sống mình, quyền giám hộ của mẹ đối với con có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.

Con có muốn đi với mẹ hay không, tùy con, nhưng ngày mai mẹ và con sẽ rời Mục trạch.”.