Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 869: Đây Không Phải Là Một Giấc Mộng






Chuyện Mục Đình Sâm tiếp nhận phỏng vấn video rất nhanh lan truyền ầm ï trên mạng, Ôn Ngôn còn không biết chút nào, chuyện ứng phó công ty đã đủ để cô bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tận đến lúc Đường Xán chạy vọt vào văn phòng: “Ôn Ngôn…!”
Ôn Ngôn hững hờ ngước mắt nhìn anh ta, không hiểu gì với biểu cảm mừng rỡ như điên của anh ta: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Tay cầm điện thoại của Đường Xán khẽ run, trong lúc nhất không biết làm sao kể lại tin tức vô cùng lớn này cho Ôn Ngôn nghe, Ôn Ngôn nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng càng ngày càng nghỉ hoặc: “Cuối cùng là… Xảy ra chuyện gì?”
Đường Xán lầy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, mới mở miệng nói: “Trước khi tôi nói, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Ôn Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, dứt khoát thả công việc trong tay xuống rồi nhìn anh ta: “Được thôi, anh nói đi, tôi xem xem chuyện gì có thể kích thích tôi đến thế.”
Đường Xán đi lên trước đem video phỏng vấn Mục Đình Sâm bật lên cho cô nhìn, nhìn người quen thuộc trên màn hình kia, gương mặt quen thuộc, còn có âm thanh quen thuộc, vẻ mặt Ôn Ngôn liền trở lên cứng ngắc, tức khắc biến thành thống khổ, cuồng hỉ, khó tin!
Cô đoạt lấy điện thoại, cần thận từng chút nhìn xem, đoạn video kia cũng không quá dài, cô phát đi phát lại liên tục mấy lần, sau đó không chắc chắn mà run giọng hỏi: “Đây là giả sao?” Cô muốn nói, người nhận phỏng vần chỉ là một người có dáng người tương tự Mục Đình Sâm, nhưng từng lời nói, cử chỉ từng cái nhăn mày, từng một nụ cười, mỗi một cái động tác, mỗi chỉ tiết, đều giống Mục Đình Sâm như đúc.


Chuyện cô không tin là, anh đột nhiên có thể sống sót trở về, cô không muốn để mình tràn ngập hy vọng trong nháy mắt, sau đó lại tuyệt vọng.

Đường Xán nói chắc như đỉnh đóng cột: “Là thật đó! Rốt cuộc là cô đang hoài nghi cái gì? Đây là thật Mục Đình Sâm! Mục tổng không chết, anh ấy trở về rồi! Chuyện đầu tiên anh ấy làm khi trở về là làm rõ cô và Diệp Quân Tước không hại anh áy, hẳn là anh ấy sẽ về nhà rất nhanh thôi! Cô không về nhà nhìn chút sao?!”
Trong lúc nhất thời Ôn Ngôn không biết là nên khóc hay nên cười, cô cười cười, nước mắt lại rơi xuống, loại kia vui sướng cọ rửa sạch cảm giác thống khổ trước đó, loại cảm giác chấn động mạnh mẽ kia, làm cô không thể chịu đựng, cô như một người điên vậy, vừa khóc vừa cười, chờ đến khi lấy lại tinh thần, mới nghĩ ra phải đi tìm Mục Đình Sâm!
Cô muốn nhìn xem, có phải anh thật sự trở về hay không, cô muốn xác nhận, đây không phải một giấc mo!
Giấc mơ anh trỏ về, không biết cô đã mơ thấy bao nhiêu đêm, đã sớm không dám suy nghĩ tùy tiện xỉ.

Trên đường trở về Mục trạch, cô bảo Trần Nặc có thể lái xe nhanh bao nhiêu thì lái nhanh bấy nhiêu, Trần Nặc khẩn trương lái xe: “Phu nhân, không thể nhanh hơn nữa, đã rất nhanh rồi, đến cùng là có việc gì gấp thể? Tôi đã vượt hai cái đèn đỏ TỔI”
Ôn Ngôn không nói chuyện, kích động lại bất an nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, tận đến khi đến cổng lớn Mục trạch, cô không kịp đợi nhảy xuống xe, xông vào, thế nhưng, cô thất vọng, Mục Đình Sâm chưa trở về, Mục trạch vẫn là trạng thái không có anh, Trần Mộng Dao đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, tất cả mọi thứ đều như bình thường.

Nội tâm cô cũng chỉ có một chút mắt mác mà thôi, xuất xứ của video phỏng vấn kia rất nghiêm ngặt, sẽ không làm giả, cho nên Mục Đình Sâm hẳn là còn chưa tới nhà.

Trần Mộng Dao thấy cô đột nhiên trở về, còn là một bộ dáng thất hồn lạc phách, kỳ quái hỏi: “Tiểu Ngôn, cậu làm gì thế?
Làm sao lại đột nhiên trở về? Là quên cầm thứ gì sao?”
Ôn Ngôn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử hôn một cái: “Cậu lấy điện thoại ra, nhìn tin tức mới nhất đi.”
Trần Mộng Dao nửa tin nửa ngờ dựa theo cô nói, mở ra điện thoại lật xem tin tức, khi nhìn đến Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn: “Anh ấy không chết?! Anh ấy trở về?!
Ð… ĐM… Thật không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng mình bây giò, mình nói anh ta mạng lớn mà, Tiểu Ngôn, anh ấy nhất định không để cậu lại một mình, nói không chừng bây giờ anh ấy đang trên đường trở về đấy!”
Ôn Ngôn cũng đồng ý với Trần Mộng Dao, dự định ở nhà chờ, thật tình không biết, Mục Đình Sâm lại nghĩ khác với ý nghĩ của cô, anh đến công ty, anh còn cho là cô đang bận rộn ở công ty.


Khi Mục Đình Sâm xuất hiện ở cao ốc tập đoàn Mục thị, từ cửa chính đến tầng thứ 46, tần suất quay đầu của mọi người là một trăm phần trăm, nếu không có Lâm quản gia đi theo phía sau anh, chỉ sợ phần lớn mọi người còn sẽ không tin anh là Mục Đình Sâm thật.

Một đường đến văn phòng, không nhìn thấy bóng người Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm ngoài ý muốn, hỏi Đới Duy một mặt ngốc sỉ: “Người đâu?”
Đới Duy nhìn anh chằm chằm, kích động đến nói chuyện cà lăm: “Phu… Phu nhân… Hình như là về nhà, Đường Xán hào hứng tìm cô ấy, hình như cô ấy biết anh trở về.

Mục tổng, ngài không sao chứ?”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”
Nói rồi, anh ngồi xuống trước bàn làm việc, trên ghế vẫn còn mùi nước hoa của cô, cô vậy mà cũng bắt đầu dùng nước hoa, nhưng mà mùi thơm rất thanh đạm, loại mùi thơm ngọt kia, rất phù hợp với khí chất của cô.

Anh nhìn một đống công vụ cô đặt trên bàn làm việc, thuận tay giúp cô xử lý xong hết, trận này, khẳng định làm cô mệt chết rồi.

Nhìn xem anh hững hờ bắt đầu “làmviệc”, Đới Duy thăm dò mà hỏi: “Mục tổng, ngài không liên lạc với phu nhân sao?”
Mục Đình Sâm không ngắng đầu nói: “Tôi làm hết công việc ngày hôm nay giúp cô ấy, tránh để cô ấy bận bịu mệt mỏi, xử lý xong tôi liền trở về, coi như để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Đới Duy nhất thời nghẹn lời, loại tràng diện này, Mục Đình Sâm vậy mà có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ anh không muốn lập tức xông về sính lấy với vợ con sao? Có thể bình tĩnh như vậy, còn là người bình thường sao? Thật giống như đây không phải người sống sót sau tai nạn, mà là ra ngoài công tác một chuyến nhỏ vậy!
Nhưng mà Đới Duy cũng chỉ dám để ở trong lòng, không dám nói ra.

Đợi xử lý xong chuyện của công ty, đã là hai giờ sau.

Mục Đình Sâm cuối cùng cũng đứng lên, nói với Lâm quản gia: “Đi thôi, chú Lâm, về nhà.”

Lâm quản gia lên tiếng, đi theo anh cùng rời khỏi văn phòng.

Trở lại thành phố quen thuộc, ngửi được không khí quen thuộc, Mục Đình Sâm chưa bao giờ cảm thấy may mắn đến thé.

Trong cái quá khứ kia, bên hô hấp của anh toàn là mùi cá tanh là các loại mùi khó ngửi, tiếng nghe bên tai, cũng đều là tiếng anh mang khẩu âm địa phương, cảm giác trở về, thật tốt.

Đến Mục trạch, lúc đi đến trước cổng chính, bước chân anh lại dừng lại.

Anh rời đi lâu như vậy, lúc gặp lại, Ôn Ngôn sẽ lộ ra biểu cảm gì?
Âm thanh Tiểu Đoàn Tử chơi đùa truyền vào lỗ tai của anh, thôi thúc anh nhanh chóng tiến lên, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên từ trong nhà vọt ra: “Ba ba trở về rồi!”
Mỗi lần Tiểu Đoàn Tử nghe thấy tiếng ô tô, đều sẽ ra nhìn một chút, chỉ có lần này, không thất bại, Mục Đình Sâm thật sự trở về.

Cùng ra ngoài còn có Trần Mộng Dao đang ôm đứa nhỏ và Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau, vài giây đồng hồ ngắn ngủi, giống như là cách máy cái thế kỷ dài dằng dặc như vậy, mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng trong anh mắt, đã bao hàm cả thiên ngôn vạn ngữ..