Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 861: Hung Thủ Lộ Diện






Kỷ Thừa Hoằng gật đầu: “Vậy thì tốt… tôi còn cho là một người phụ nữ như cô sẽ phải bó tay không làm được gì cơ, thật là khiến tôi phải nhìn cô với một con mắt khác.

Những dư luận ở trên mạng tôi cũng có nhìn thấy, đừng quá bận tâm đến những lời đồn đại đó, không nhìn tháy là tốt nhát, những gì không nhìn thấy thì sẽ không phải bận lòng.”
Ôn Ngôn cũng khách sáo nói: “Tôi biết, cũng chán không buồn xem, đổi vỏ không đổi ruột để bôi nhọ thì vẫn chưa đủ để khiến tôi nỗi cơn tam bành được.”
Kỷ Thừa Hoằng đột nhiên dò hỏi: “Những thứ trên mạng đó…
chắc đều là giả hết phải không?”
Ôn Ngôn nhìn chăm chú Kỷ Thừa Hoằng vài giây: “Anh không cho là những thứ đó là thật chứ?”
Kỷ Thừa Hoằng cười nói: “Sao có thể thế được? Tôi chỉ muốn hỏi thế thôi, tôi đương nhiên là sẽ không tin cô làm những chuyện đó rồi, chỉ là cảm thấy nghi ngờ về thân phận của Diệp Quân Tước mà thôi.

Diệp Quân Tước mà tôi biết là một người tàn phế, còn Diệp Quân Tước của hiện giờ thì hai chân vẫn rất khỏe mạnh, cậu ta thật không phải là con riêng của nhà họ Mục chứ? Tôi chỉ là đơn thuần thấy hiếu kỳ mà thôi, trước đây tôi và Mục Đình Sâm cũng không có chuyện gì mà không nói được với nhau hết, có lẽ là vì ở quá xa nên có rất nhiều chuyện anh ấy không nói được với tôi thôi.”

Ôn Ngôn không phải là người mà chỉ cần người khác hỏi thì sẽ dốc hết lòng ra mà trả lời, tuy là quan hệ của Mục Đình Sâm và Kỷ Thừa Hoằng là rất tốt, nhưng cô chỉ mới gặp mặt có một lần, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, có những chuyện, cô không cần thiết phải nói tường tận như vậy, thế nên liền đổi luôn đề tài: “Kỷ tiên sinh đây lần này sẽ ở lại đây trong bao lâu?
Trước đây nghe Mục Đình Sâm nói là anh luôn ở nước ngoài.”
Kỷ Thừa Hoằng trầm ngâm một lát: “Cũng sẽ không ở bao lâu được, chỉ là đơn thuần quay về đây thăm hỏi cô thôi.

Tai nạn máy bay năm đó Mục Đình Sâm cũng có nói với tôi, nhưng tôi cảm thấy là cô sẽ không vì chuyện như thế mà thực hiện hành vi trả thù anh ấy, dẫu sao hai người đã kết hôn và còn có con với nhau nữa.”
Ôn Ngôn không muốn nhắc đến những chuyện này, trả lời có vẻ qua loa: “Đương nhiên là không thế rồi.”
Kỷ Thừa Hoằng thì vẫn loanh quanh theo đề tài này: “Tôi có một chút tò mò, bố của cô mắt như thế, cô không hận Mục Đình Sâm ư?”
Ôn Ngôn cười cười: “Khi anh ấy đề cập với anh chuyện này thì anh ấy nói như thế nào?”
Kỷ Thừa Hoằng lại trầm ngâm thêm một lúc rồi mới nói: “Tai nạn máy bay đó, hình như không phải là do bố của cô gây nên…”
Ôn Ngôn liền hỏi luôn: “Còn gì nữa?”
Kỷ Thừa Hoằng mím môi: “Là do Đình Sâm làm.”
Ôn Ngôn cười bỏ qua đề tài này, bế Tiểu Đoàn Tử đến trước mặt ông ta: “Con gọi chú nào.”
Tiểu Đoàn Tử trước đây chưa nhìn thấy gương mặt của người nước ngoài, tỏ ra rất hiều kỳ trước Kỷ Thừa Hoằng, không chịu gọi chú.

Ôn Ngôn bèn dạy bảo con cái ngay trước mặt Kỷ Thừa Hoằng, đợi đến khi Tiểu Đoàn Tử không chịu được nữa bỏ chạy ra chỗ khác, cô mới dừng lại.

Kỷ Thừa Hoằng tỏ ra khá ngại ngùng: “Trẻ con còn nhỏ mà, không có vấn đề gì đâu.”
Ôn Ngôn thực sự là không có gì để nói với Kỷ Thừa Hoằng hét, cô cũng không thích người khác đề cập đến vấn đề nhạy cảm của quá khứ, cũng chính vào lúc cô muốn kiếm cớ để thoát thân thì Kỷ Thừa Hoằng bỗng nhiên nói: “Tập đoàn Mục thị phức tạp hơn so với cô nghĩ nhiều, sẽ không chỉ khó nhọc vào thời điểm ban đầu, sau này cô sẽ chỉ thấy chật vật hơn mà thôi.

Hiện giờ Mục Đình Sâm đã mát rồi, cô là đàn bà con gái, hoàn toàn không cần thiết phải gắng gượng như thế, nếu như bán tập đoàn Mục thị đi thì cũng đủ cho cô và đứa trẻ sống no đủ mấy đời liền, kể cả sau này đứa bé có không làm bắt cứ việc gì cả thì vẫn đủ tiêu đến mấy đời đấy.”
Ôn Ngôn tỏ vẻ kinh ngạc: “Bán đi?”
Kỷ Thừa Hoằng gật đầu: “Đúng, bán đi, đối với cô mà nói thì như vậy sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều.


Lần gặp mặt ở buổi dạ hội lần trước, trạng thái của cô tốt hơn so với bây giò rất nhiều, tôi chỉ lo là cô không gánh đỡ nổi, nếu như cô muốn bán tập đoàn Mục thị thì tôi có thể giúp cô.”
Ôn Ngôn quả quyết từ chối: “Chuyện này không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi sẽ không bán đi tập đoàn Mục thị, đây là thứ mà Mục Đình Sâm để lại cho tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Kỷ Thừa Hoằng ngừng lại, đứng dậy: “Được thôi, vậy tôi xin phép đi trước đây, gặp lại sau nhé.”
Ôn Ngôn đứng dậy tiễn anh ta ra khỏi cửa, đợi người đã đi rất xa, cô mới đưa tay đặt lên ngực, trái tim của cô đang đập loạn xạt Cô run rẩy gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh, muốn bọn họ đến ngay lập tức.

Lúc Trần Mộng Dao ôm đứa bé từ trên tầng xuống, nhìn thấy cô cầm điện thoại không được bình thường, nghỉ hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ôn Ngôn run rầy nói: “Mình biết là ai đã hại chét Mục Đình Sâm rồi!”
Trần Mộng Dao trợn tròn mắt nhìn cô ấy: “Là ai?”
Ôn Ngôn không hề nói gì, cô khắp người đều đang run rầy, gần như đã không thể đứng vững nữa.

Cho đến khi Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh đến nơi, cô mới đem phỏng đoán của mình nói ra: “Vừa rồi Kỷ Thừa Hoằng đến đây tìm tôi, tôi cảm thấy là anh ta đã hại chết Mục Đình Sâm!”
Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh đều ngớ người ra: “Tại sao lại là anh ta?”
Diệp Quân Tước cảm thấy rất kỳ lạ, Kính Thiếu Khanh thì cho là không có khả năng đó: “Lão Kỷ và tôi, với Mục Đình Sâm đã quen nhau rất nhiều năm rồi, quan hệ rất tốt từ xưa tới này, sao mà có thể là anh ta được?”
Ôn Ngôn nói với giọng nói run rầy: “Lúc ban đầu tôi cũng chỉ cho là anh ta đến thăm hỏi tôi thôi, tiện thể an ủi vài lời, sau đó anh ta cứ thăm dò về việc Diệp Quân Tước có phải là con riêng của nhà họ Mục không, lại còn chuyện của tai nạn máy bay năm đó nữa.

Tôi không dám nói sai một câu nào, sợ là trên người anh ta có mang theo máy ghi âm.

Anh ta nói Mục Đình Sâm có nói với anh ta về vụ tai nạn máy bay đó, nhưng mà Kỷ Thừa Hoằng luôn ở nước ngoài, rất ít khi về nước, Mục Đình Sâm không lễ nào lại nói một chuyện như vậy với người bạn ở xa như thế chứ? Tai nạn máy bay đó Mục Đình Sâm không thể nào nói với bắt kỳ ai cả, chỉ trừ anh Kính Thiếu Khanh thôi, tất cả những bạn bè khác của anh ấy đều không hề biết gì về chân tướng sự việc này cả! Kỷ Thừa Hoằng cũng không hề biết gì hết, tôi hỏi anh ta Mục Đình Sâm đã nói như thế nào, anh ta trả lời là, tai nạn máy bay đó là do Mục Đình Sâm gây nên, đây chẳng phải là có vấn đề sao?”
Sắc mặt của Kính Thiếu Khanh trở nên nghiêm nghị lại, nếu nói như vậy, Kỷ Thừa Hoằng quả thật là rất đáng nghi, bởi vì tai nạn máy bay đó là do mẹ của Mục Đình Sâm gây nên, chuyện như thế này, Mục Đình Sâm sao có thể nói cho Kỷ Thừa Hoằng biết được? Như thể chẳng khác nào đi lật tẫy quá khứ đen tối của chính mẹ cậu ấy cả? Tai nạn máy bay đó là nỗi ám ảnh của Mục Đình Sâm thời niên thiếu, cậu ấy đặt biệt coi trọng danh dự của mẹ mình, tuyệt đối không thể nào nói với người ngoài chuyện này được, nếu như thật sự có nahwcs đến, cũng sẽ không nói một nửa, giấu một nửa như thế, chỉ có thể nói chuyện này đều là do Kỷ Thừa Hoằng dựa vào sự phán đoán của anh ta mà cố tình điều tra ra như vậy thôi.

Kỷ Thừa Hoằng là người bạn cũ nhiều năm không sai, nhưng không phải là loại chuyện gì cũng có thể nói, chỉ là có quan hệ mật thiết trên làm ăn mà thôi, theo như anh nhìn nhận thì Mục Đình Sâm căn bản là không hề nói về vụ tai nạn máy bay này với Kỷ Thừa Hoằng.


Lấy lại bình tĩnh, Ôn Ngôn tiếp tục nói: “Còn nữa, mục đích của việc Kỷ Thừa Hoằng đến tìm tôi là muốn khuyên tôi đem bán tập đoàn Mục thị đi, ngoài mặt thì anh ta nói là sợ tôi không gánh vác nổi, nói là chỉ cần bán đi thì anh ta có thể giúp đỡ, nhưng tôi cảm thấy rất kỳ quặc.

Lại có một chỉ tiết quan trọng nhất là, Kỷ Thừa Hoằng biết được là Mục Đình Sâm cùng với Diệp Quân Tước xuất hải cùng nhau.

Bởi vì Mục Đình Sâm nói với tôi lúc anh ấy muốn xuất hải là Kỷ Thừa Hoằng khuyên anh ấy nên xuất hải, nói như vậy có thể khảo sát tình hình thực tế trong ngành.

Như vậy chẳng phải là đã thông suốt rồi sao, đúng không nào?”
Vẻ mặt của Diệp Quân Tước trở nên lạnh lùng: “Không cần phải đoán nữa, chính là anh ta rồi!”
Kính Thiếu Khanh vẫn còn thấy nghi ngờ: “Vậy tại sao anh ta lại biết được việc cậu là con riêng của nhà họ Mục? Đình Sâm không thể nào nói với anh ta việc này, cậu biết là Mục Đình Sâm căm ghét sự tồn tại của cậu đến thế nào mà.

Nếu như là anh ta, vậy thì bài báo đăng trên mạng đó chắc cũng có liên quan đến anh ta rồi.”
Diệp Quân Tước lắc đầu: “Mục Đình Sâm không hề nói với anh ta, là anh ta tự mình điều tra ra được, hơn nữa còn điều tra không được nhiều, đây cũng chứng minh được tại sao bài báo đăng trên mạng đó lại không có nhiều thông tin về việc tôi là con riêng của nhà họ Mục.

Còn nhớ buổi dạ hội lần trước không? Khúc Thanh Ca ở trước mặt của Kỷ Thừa Hoằng gọi Mục Đình Sâm là anh trai, gọi Ôn Ngôn là chị dâu, lúc đó Kỷ Thừa Hoằng còn hỏi tôi từ lúc nào mà có quan hệ thân thiết với Mục Đình Sâm như vậy, tôi nói đùa là đấy là lễ phép của người Trung Quốc, gọi người lớn tuổi hơn là anh trai.

Nhưng mà đối với “người có tâm” như Kỷ Thừa Hoằng mà nói, thì anh ta nhất định sẽ không tin, nhất định sẽ nhìn ra được sơ hở, rồi từ đó mà điều tra ra được!”.