Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 859: Tuyệt Vọng Không Biết Làm Thế Nào






Kính Thiếu Khanh tỏ ra khá khó khăn mới nói được: “Vẫn không có tin tức gì của Mục Đình Sâm, là sống là chết cũng vẫn chưa biết được, Ôn Ngôn, cô hãy nghĩ thoáng ra một chút, biết đâu Mục Đình Sâm lại không việc gì thì sao? Nghe nói hôm nay cô và Diệp Quân Tước cùng bị triệu tập đến đồn cảnh sát rồi, tình hình như thế nào rồi? Có điều gì bất lợi với cô không?
Người đăng bài báo đó rất cẩn thận, tôi tạm thời vẫn không điều tra được tin tức gì có ích cả, những người có thể loại trừ thì đều đã loại trừ rồi, vẫn chưa có thêm manh mối nào khác.

Lúc này việc Diệp Quân Tước là con riêng của nhà họ Mục tuyệt đối không thể để lộ ra được, bất cứ lúc nào cũng được, nhưng không thể là bây giờ, bằng không thì sẽ rất phiền phức, như vậy sẽ liên lụy đến cả cô nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang cho là cô và con riêng nhà họ Mục cùng lên kế hoạch sát hại Mục Đình Sâm.”
Ôn Ngôn thờ ơ nói: “Diệp Quân Tước bị bên cảnh sát đưa đi xác định thân phận rồi, không biết kết quả thế nào, tôi vẫn chưa đợi được kết quả.”
Trần Mộng Dao giật bắn mình: “Bị đưa đi kiểm tra xác minh thân phận nhanh như vậy sao? Thế thì toi rồi, toi rồi, một khi bị phát hiện ra anh ta không phải là Diệp Quân Tước thật sự thì mọi chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng!”
Kính Thiếu Khanh bình tĩnh lại, nói: “Cũng chưa chắc, Diệp Quân Tước cũng không ngu, cậu ta sẽ thật sự để mọi người biết được thân phận thật sự của mình sao? Ban đầu cả anh và Mục Đình Sâm đều tốn bao nhiêu công sức cũng không cách nào vạch trần được thân phận thật sự của cậu ta, vào thời điểm quan trọng như thế này, cậu ta sẽ không ngu đến mức tự đưa mình vào chỗ chết đâu.

Anh cho là cậu ta sẽ có cách để thoát thân thôi, cứ đợi tin tức đi, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.


Đúng rồi, lúc bọn anh đến có phát hiện ra vẫn còn có một số phóng viên không chịu từ bỏ hy vọng mà nằm vùng xung quanh đây, nhưng mà đều đã ẩn náu lại rồi, không còn phô trương như trước nữa, chúng ta sớm nên làm như thế này rồi, cả ngày bị người khác giám sát, thật là khiến người ta phát điên lên mắt.”
Ôn Ngôn không còn tâm tư nào để ý đến mấy chuyện đó nữa: “Kệ bọn họ đi, con người vốn là như vậy mà, giậu đổ bìm leo, nhà đã dột nóc lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm cũng đâu phải là ít thấy đâu.”
Đột nhiên má Lưu vội vã chạy vào: “Phu nhân, bên ngoài của có hai người nói muốn gặp cô, hình như là Đường Xán và cô Từ Dương Dương.”
Đường Xán và Từ Dương Dương sao? Ôn Ngôn cảm thấy có chút bát lực: “Mời bọn họ vào đi.”
Cô cảm thấy bát lực là vì không muốn lại bị người khác an ủi nữa, mỗi lần bị an ủi cô lại có cảm giác như bị vết thương của mình lại bị vạch ra, liên quan đến chuyện Mục Đình Sâm gặp nạn, cô không muốn nhắc đến nữa, không muốn nghĩ đến nữa, cô không muốn thừa nhận là anh thật sự đã chết rồi.

Rất nhanh, Đường Xán và Từ Dương Dương cùng nhau đi vào phòng khách, chưa đợi bọn họ mở miệng, Ôn Ngôn đã nói trước: “Tôi biết là mọi người định nói gì, không cần nói những lời nói an ủi tôi nữa, tôi vẫn còn trụ được.

Nhưng còn hai người, sao lại đi cùng nhau vậy?”
Từ Dương Dương liếc trộm Đường Xán: “Giữa đường gặp thôi ạ, bọn em có cách nghĩ như nhau, đều là muốn xem chị thế nào.”
Đường Xán cũng không hề phủ nhận: “Trước đó nhìn thấy cô thay Mục tổng quản lý công ty, tôi còn tưởng chỉ là tạm thời, không ngờ lại là xảy ra chuyện như thế này… Cô không muốn nghe những lời an ủi, tôi cũng không biết còn có thể nói được gì thì tốt nữa…”
Ôn Ngôn xoa bóp cái đầu đau nhức: “Tôi hiểu được tâm ý của mọi người, cũng xin nhận tắm lòng đó, không cần nói gì cả đâu.

Mời ngồi, má Lưu, má đi pha ấm trà nhé.”
Trần Mộng Dao đi đến bên cạnh Ôn Ngôn, giúp cô xoa bóp đầu: “Đau đầu à?”
Ôn Ngôn uễ oải nói: “Ừm, rất đau, mình cũng không biết là tại sao nữa.”
Đường Xán và Từ Dương Dương ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, Đường Xán nói: “Hiện giờ tình hình có vẻ rất phức tạp, thời gian này cũng rất khó khăn, chỉ cần chịu đựng qua được thời gian này thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Ôn Ngôn không nói gì, quả thật là rất khó khăn, sau khi Mục Đình Sâm đột ngột xảy ra chuyện, cô bị mọi chuyện dồn ép đến mức không kịp thở, chưa bao giờ cảm thấy cô lại quan trọng đến thế, cuộc sống của cô, không có anh lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế, cô từ trước đến nay đều đã đánh giá thấp tầm quan trọng của anh trong lòng mình.


Trên thế giới này, mỗi ngày đều có những chuyện bắt hạnh xảy ra, khi chuyện bát hạnh ấy không phải là ập xuống đầu mình thì có thể thờ ở đứng nhìn, một khi rơi xuống đầu mình thì cảm giác tuyệt vọng bát lực ấy là giày vò tinh thần của con người nhát.

Đến tối muộn, Kính Thiếu Khanh và Đường Xán, Từ Dương Dương mới cùng rời khỏi Mục trạch, chỉ có Trần Mộng Dao và đứa trẻ ở lại cùng với Ôn Ngôn.

Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đến công ty, cô có thể cảm nhận được rõ là do sự xuất hiện của bài báo đó mà mọi người trong công ty nhìn cô với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, thậm chí là xảo trá và căm ghét, nếu như có thể, bọn họ chắc còn muốn đánh cho cô một trận, chửi bới mắng nhiếc cho hả dạ nữa chăng? Con người quả thật có những lúc là một sinh vật ngu ngốc, luôn đi tin tưởng vào những lời đồn nhảm không có chứng cứ gì, cứ như là sợ thiên hạ này chưa đủ hỗn loạn vậy.

Cô không muốn để ý đến mấy chuyện này, đi thẳng vào phòng làm việc của Mục Đình Sâm, nhốt mình vào trong đó.

Hạ Lam đến công ty trước cô, cùng dùng một phòng làm việc với cô, còn chu đáo giúp cô chuẩn bị đồ ăn sáng nữa: “Cháu ở nhà chắc chắn là vẫn không kịp ăn sáng đúng không?”
Ôn Ngôn cố kéo khóe miệng lên muốn mỉm cười, nhưng lại chăng hề cười nôi: “Cám ơn dì.

Cô quả thật là chưa ăn sáng, hiện nay trạng thái tỉnh thần của cô không hề tốt, mỗi buỏi tối đều không ngủ được, đến khi khó khăn lắm mới ngủ được thì lại toàn gặp ác mộng, ngủ chưa được ba tiếng là đã tỉnh dậy rồi, sau đó thì không cách nào ngủ lại được nữa, đợi đến sáng thì tinh thần trở nên rất kém, lại không thể không đến công ty, căn bản là chẳng hề có thời gian ăn sáng được.

Hạ Lam thương xót nhìn cô nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Là người một nhà thì đừng nói những lời khách sáo ấy, chúng ta sẽ cùng cháu vượt qua khó khăn này, yên tâm đi, còn có chúng ta mà.”
Trong nghịch cảnh thì có thể nhìn rõ lòng người nhất, sau khi xảy ra chuyện, cả gia đình của Kính Thiếu Khanh đều tận tâm tận lực giúp đỡ cô, Ôn Ngôn không biết phải cảm ơn bọn họ như thế nào, nói những lời cảm kích thì lại trở nên rành rọt quá.

Lúc sắp đến mười giờ thì Diệp Quân Tước đột ngột dùng một số điện thoại lạ nhắn tin cho cô: “Yên tâm, việc xác định thân phận rất thuận lợi.”
Nhận được tin nhắn đó, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, còn may là Diệp Quân Tước hiểu được những lời cô nói.


Xem xong tin nhắn cô lập tức xóa đi, những thứ thế này, để lại chỉ sợ bị người khác nắm được điểm yếu, trong thời gian này, cô vẫn không nên có qua lại gì với Diệp Quân Tước thì sẽ tốt hơn, tránh việc để người khác lại tung tin đồn gây chuyện lần nữa.

Đến buổi chiều công ty có cuộc họp, Hạ Lam sẽ tham gia cùng với Ôn Ngôn.

Trước cuộc họp hai tiếng đồng hồ thì Ôn Ngôn vẫn đang làm công tác chuẩn bị, nhưng đến khi bắt đầu cuộc họp thì Ôn Ngôn vẫn rất sửng sốt, tiết tấu mà người chủ trì cuộc họp giảng giải hoàn toàn làm theo thói quen của Mục Đình Sâm, tốc độ rất nhanh, từng trang bảng biểu trên màn hình đi lướt qua, Ôn Ngôn nhìn mà hoa mày chóng mặt, chỉ cảm thấy rất mờ mịt, khó hiểu, cô ở vào trạng thái còn chưa hiểu đoạn trước nói gì thì bên đó đã giảng đến đoạn sau rồi.

Đây chính là phương thức làm việc của Mục Đình Sâm sao?
Quả thật là không thể so sánh được với người thường được, đầu óc của cô hoàn toàn không thể theo kịp.

Lúc tiếp quản công ty cô đã chuẩn bị đủ tinh thần, nhưng mà vẫn hoàn toàn không theo kịp được.

Hội nghị vẫn chưa tiên hành được đến một nửa thì chứng đau đầu của cô lại phát tác, lúc ban đầu thì vài ngày một lần, đến bây giờ thì ngày nào cũng phát bệnh, chỉ cần lên cơn đau đầu thì sẽ kéo dài vài tiếng đồng hồ.

Nhìn thấy cô cúi đầu cáu mày lại, Hạ Lam ở bên cạnh lén lút nắm lấy tay cô, hạ thấp giọng, nói: “Có phải là tiết tấu của hội nghị nhanh quá không? Dì nói bọn họ chậm lại nhé? Cháu bây giờ là mới bắt đầu, đối với cháu thì quả thật là quá khó.”.