Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 836: Oan Oan Tương Báo Khi Nào Dút






Hốc mắt Khúc Thanh Ca hơi có chút phiếm hồng: “Tôi biết, tôi cũng có thể cảm giác được, cho nên tôi mới không hận nỏi cô.

Nhưng anh ấy đối với cô nhớ mãi không quên, tôi lại không thể làm gì anh ấy? Khi ấy anh ấy vì cứu cô không để ý an nguy sinh mệnh của mình, tôi liền biết, tôi thua thất bại thảm hại.

Dù sao ông cụ cũng đã qua đời, tôi không sợ đem chuyện này nói ra.

Người muốn hại cô, là ông cụ.

Ông nội hi vọng Diệp Quân Tước có thể toàn tâm toàn ý đối với tôi, chống Diệp gia lên, sợ cô trở thành chướng ngại vật của anh ấy, cho nên mới sẽ làm ra quyết định như vậy.

Lúc ấy ngoại trừ ông nội, chỉ có tôi biết chuyện này.


Tôi không muốn bởi vì thế này, liền để cô bị thương tổn, Diệp Quân Tước cũng sẽ bị tác động lớn, cho nên tôi nói cho Diệp Quân Tước.

Tôi không ngờ tới, anh ấy sẽ vì cứu cô mà liều lĩnh… Sau khi tai nạn xe cộ một thời gian thật dài, tôi chăm sóc anh ấy hai chân không tiện, trong lòng đều là gai đau, cái đó..

đều vì cô…”
Trong lòng Trần Mộng Dao có chút khó chịu, cô không nghĩ tới chuyện đã xảy ra là như vậy, đối với chuyện Diệp Quân Tước liều chết cứu cô, trong nội tâm cô cũng rất có cảm xúc.

Cô vẫn cho là Diệp Quân Tước chính là người ích kỷ như thư, nói là muốn đền bù, đều chỉ là vì bình an của bản thân, nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Đánh cược tính mạng… rồi sao ngược lại tỏ ra ngoài vô tư như thế.

Sau khi hít sâu một hơi, cô trần an nói: “Thanh Ca, cô đừng khó chịu, kia là anh ta nợ tôi, cũng chính bởi vì như thế này, giữa tôi và anh ta, coi như thanh toán xong.”
Khúc Thanh Ca nghỉ hoặc nhìn qua cô: “Nợ cô? Quá khứ của anh ấy, đến cùng thiếu cô bao nhiêu? Quá khứ hai người… là cái dạng gì? Tôi muốn biết, cô có thể nói cho tôi biết không?”
Vết sẹo đau buồn như thế, Trần Mộng Dao không muốn không giữ lại chút nào để lộ, chỉ hỏi: “Nếu Diệp Quân Tước không phải nguyên bản Diệp Quân Tước, mà là một người khác, cô vẫn yêu anh ta sao?”
Khúc Thanh Ca rủ xuống tầm mắt, dừng một chút, nói: “Người tôi yêu, từ vừa mới bắt đầu chính là anh ấy, cho nên anh ấy có phải Diệp Quân Tước thật vậy hay không, với tôi mà nói, không có gì khác biệt.

Hóa ra… anh ấy không phải là Diệp Quân Tước sao? Tôi chỉ là hoài nghi, không có nghĩ đến, là thật.

Ông nội biết tất cả mọi chuyện, nhưng không có nói toàn bộ cho tôi, đại khái là bởi vì, đây là việc Diệp gia, mà tôi họ Khúc đi.”
Trần Mộng Dao bắt đắc dĩ cười cười: “Anh ta thật không phải là Diệp Quân Tước, chỉ là Diệp Quân Tước chân chính đã chết, anh ta không thể không làm Diệp Quân Tước, ông cụ cũng không thể không coi anh ta là Diệp Quân Tước thật.

Anh ta tên là Triển Trì, thời đại học chúng tôi cùng trường, nên đến 3 năm yêu đương… đổi lấy chính là tôi mình đầy thương tích.

3 năm, anh ta đều không có yêu tôi, làm hại tôi cửa nát nhà tan.

Về sau mới muốn đền bù, thế nhưng là, thâm tình đến chậm, còn đáng khinh hơn cỏ.

Kỳ thật ngẫm lại cũng may mà anh ta, tại lúc anh ta gây khó khăn cho tôi, bố tôi cần tiền phẫu thuật, Kính Thiếu Khanh giúp tôi, cũng chính bởi vì như thé, tôi mới có thể có dây dưa với Kính Thiếu Khanh, có tiến triển sau này, đây đều là mệnh đi, từ nơi sâu xa đã sớm định sẵn.


Cho nên tôi không hận anh ta, oan oan tương báo khi nào dứt? Tôi hiện tại chỉ muốn cùng người tôi yêu sinh sống vui vẻ, tôi hi vọng anh ta cũng có thể buông xuống quá khứ, đối tốt với cô, dù sao, tôi đã nhìn ra, cô yêu anh ta như vậy, cô nên xứng đáng được anh ta đối tốt.”
h Khúc Thanh Ca lẫm bẩm nói: “Trong lòng của anh ấy chỉ có cô, sao có thể chứa thêm tôi? Tôi đã cảm thấy mệt mỏi, phần lớn thời gian đều muốn từ bỏ, thế nhưng là lại không cam tâm.

Cảm ơn cô ra gặp tôi, hàn huyên với cô một phen, trong lòng tôi dễ chịu nhiều rồi.”
Dù sao nói nhiều như vậy, Trần Mộng Dao cũng không để ý lại nhiều lộ ra một chút: “Nói ra liền tốt, đừng nén ở trong lòng, xảy ra vân đề.

Còn có chuyện có thể cô chưa biết, Triển Trì… vốn dĩ là họ Mục, là người Mục gia, cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Mục Đình Sâm.

Nhân sinh của hai người khác nhau một trời một vực, cho nên mới đẩy Triển Trì đi không ít đường quanh co, vậy cũng không thể chỉ trách anh ta.

Cô coi như Triển Trì đã chết đi, coi anh ta làm Diệp Quân Tước, những chuyện mẫn cảm kia, cô đừng nhắc lên trước mặt anh ta.”
Khúc Thanh Ca bị làm kinh ngạc: “Cái gì?Ccô nói là… Diệp Quân Tước hiện tại, là em trai cùng cha khác mẹ Mục Đình Sâm? Cái kia cũng quá khoa trương đi? Anh ấy đến cùng trải qua những gì mới có thể trở thành Diệp Quân Tước?”
Trần Mộng Dao thở dài: “Rất rất nhiều, dăm ba câu cũng không nói rõ với cô được, cô biết đại khái là được rồi.

Anh ta cũng không dễ dàng, tất cả mọi người đều không dễ dàng, cho nên, liền bảo trì hiện trạng là tốt nhất.

Anh ta có chút lạnh lùng, cô kiên nhẫn một chút, cô đối tốt với anh ta, anh ta sẽ nhớ kỹ, anh ta không phải màn thầu không cảm xúc.

Tôi cảm thấy anh ta nhớ thương tôi, cũng chỉ là tại nhớ thương ba năm lúc trước tôi đối xử tốt với anh ta, cho nên mới áy náy.

Khi đó, anh ta còn không biết yêu một người làm sao, không ai dạy anh ta…”
Lúc này, nhân viên phục vụ đem đồ ăn bưng lên, Khúc Thanh Ca nhẹ gật đầu: “Ăn cơm đi, buổi chiều cô còn phải làm việc đi? Cơm nước xong xuôi thì cô đi làm, tôi đi công ty tìm Quân Tước.

Hi vọng về sau chúng ta còn có thể ở chung như bạn bè.”

Trần Mộng Dao tùy tiện cười nói: “Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, nói rõ thì tốt rồi, con người tôi không có để bụng gì, sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nghĩ xáu người khác.”
Ăn cơm xong, hai người tách ra.

Khúc Thanh Ca lái xe đi công ty Diệp thị.

Lúc ra cửa cô vẫn là mặt tràn đầy vẻ lo lắng, toàn thân đều lộ ra không năng lượng, hiện tại cả người nhìn qua mặt mày tỏa sáng.

Đối với chuyện buổi sáng cãi lộn cùng Diệp Quân Tước, cô có chút áy náy, cho nên mang theo chút đồ ngọt, cũng không biết Diệp Quân Tước có thích ăn đồ ngọt hay không, chẳng qua là cô cảm thấy, đồ vật ngọt ngào, sẽ mang đến cho người khác tâm tình tốt.

Thời điểm bước vào văn phòng, A Trạch đang trông coi đứa bé ngủ, Diệp Quân Tước thì đang bận.

Cô đi lên trước đem đồ ngọt đặt xuống: “A Trạch, tôi mang theo đồ ngọt đến, anh và Quân Tước cùng ăn đi, đứa bé ở đây có quấy phá đến công việc của anh ấy không?”
“Chờ một lúc tôi sẽ đem đứa nhỏ đi, các anh cứ bận chuyện của các anh đi.”
Rất lâu không thấy tâm tình Khúc Thanh Ca tốt như vậy, A Trạch ngắn người: “Hả… được, cảm ơn phu nhân.” Khúc Thanh Ca cười cười, nhìn chằm chằm đứa bé một hồi, vừa nhìn về phía Diệp Quân Tước.

Diệp Quân Tước cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, vẻn vẹn hai giây, Diệp Quân Tước liền dời ánh mắt đi: “Tôi không ăn đồ ngọt, A Trạch anh ăn đi, ăn không hết mang về nhà.”
Khúc Thanh Ca có chút mất mác nho nhỏ, nghĩ đến lời Trần Mộng Dao nói, thế là cô mở đồ ngọt đưa một phần đến trước mặt Diệp Quân Tước: “Nếm thử đi, nhà này đồ ngọt ăn rất ngon, không thích cũng không sao, ném thử liền tốt, nói không chừng sẽ yêu hương vị này đấy?”
Diệp Quân Tước nhíu nhíu mày, nếm thử một miếng: “Đúng, hương vị không tệ, được chưa? Không có chuyện khác cô mang theo con trở về đi.”
Cô cũng không có dây dưa, bế đứa bé lên: “Vậy buổi tối anh có về ăn cơm không? Em và con chờ anh.”
Diệp Quân Tước cảm thấy hôm nay cô uống lộn thuốc, đột nhiên trở nên bình thản như thế, cũng không nóng nảy, không khỏi nhìn cô nhiều thêm vài lần: “Về đi… tôi sẽ cố gắng về sớm một chút.”.