Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 825: Ai nói tôi lo lăng?




Diệp Quân Tước ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mặt không thay đổi nói: “Ông nội yêu cầu tôi một tắc cũng không rời khỏi cô, vừa lúc không quay về cũng tốt, tai của tôi cũng thanh tịnh một chút, dù sao tôi cũng không muốn hầu hạ ông ta.”

Khúc Thanh Ca cúi đầu không nói gì, cô biết là, anh chỉ đang cứng miệng mà thôi. Không cần biết là như thế nào, từ khi biết ông nội không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, vẫn luôn là Diệp Quân Tước chăm sóc phục vụ ông nội, tâm trạng của ông nội thay đổi thất thường, anh cũng không có trở mặt, chân của anh ấy còn chưa lành chưa teẻ đi lại lưu loát, đi theo hầu hạ, chưa từng có oán hận, nhân cơ hội này, yên tĩnh một chút cũng tốt.

Nhưng cô cũng được coi là phúc khí, nếu không có chuyện này, anh làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở bệnh viện trông cô? Sáng hôm sau, khi bác sĩ đến gặp Diệp Quân Tước để ký giấy đồng ý phẫu thuật, Khúc Thanh Ca đã rất lo lắng. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng vào phòng phẫu thuật, trêи người còn chưa có một vết sẹo nhỏ, chắc chắn cô sẽ không tránh khỏi sợ hãi. Cô không dám quá lộ liễu vì sợ Diệp Quân Tước sẽ chế giễu cô, đây là quyết định của chính cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải chịu đựng điều này.

Diệp Quân Tước cầm bút bằng những ngón tay mảnh khảnh, lúc muốn ký dừng lại chút: “Dáng vẻ của cô có vẻ rất sợ, cô đã nghĩ kĩ chưa? Kí rồi sẽ không còn cách nào khác nữa đâu.”

Khúc Thanh Ca xấu hổ: “Ai nói tôi sợ? Tôi mới không sợ, anh ký đi! Đừng trì hoãn ca phẫu thuật!”

Anh quay mặt lại nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, anh nhanh chóng ký tên vào một vài chỗ trêи mẫu đơn. TruyenHD

Khúc Thanh Ca hít thở sâu liên tục, khi bác sĩ nói là cô chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, nhịp thở của cô càng trở nên gấp gáp hơn.

Chẳng máy chốc, công việc chuẩn bị đã xong xuôi, cô được đẩy vào phòng mổ. Cô không khỏi run lên, cảm giác sợ hãi bao trùm, không cách nào vượt qua được. Chắc không người phụ nữ nào lúc sinh còn là không sợ cả? Cô vô thức nhìn Diệp Quân Tước, người đang từ từ đi theo phía sau. Cô như muốn khóc, hối hận vì đã không thông báo cho gia đình, dù có bị mắng thì vẫn tốt hơn.

Lúc này, không ai quan tâm không một lời an ủi nào đến.

Lúc cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, nước mắt cô tuôn rơi, không quan tâm đến việc bị Diệp Quân Tước cười nhạo.

Diệp Quân Tước dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật, đôi môi mỏng khẽ mở ra, nói gì đó, cô cũng không nghe rõ, cũng không có thời gian đi đoán.

Sau khi A Trạch chuẩn bị những thứ mà đứa trẻ sơ sinh cần, anh cũng đợi ở phòng phẫu thuật. Nhìn Diệp Quân Tước cau mày im lặng, A Trạch lên tiếng nói: “Thực ra thiếu gia cũng không cần lo lắng, quá trình phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất ít, tiêm thuốc mê rồi sẽ không đau nữa.”

Diệp Quân Tước nhìn anh không thể giải thích được: “Ai nói tôi lo lắng.”

A Trạch nhướng mày: “Giữa tôi và cậu cũng không phải ngày một ngày hai, chút tâm trạng này đều không nhìn ra, vậy thì cũng không cần lăn lộn nữa, thiếu gia, cậu không cần phải che che giấu giấu, không có gì phải xấu hỗ cả.”

Diệp Quân Tước không phản bác lại, lật đi lật lại những thứ A Trạch đã mua: “Không thiếu thứ gì đúng không? Đừng đến lúc đó vừa dùng xong liền phát hiện quên mua.”

A Trạch tràn đầy tự tin: “Anh yên tâm, đã đầy đủ rồi, tôi là người từng trải.” Thời gian từng phút từng giây trôi qua, giống như đã rất lâu trôi qua, cũng giống như không trôi quá lâu lắm.

Tiếng khóc của em bé phát ra từ phòng mổ, không phải quá vang dội, có chút suy nhược. Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng, không biết trong đầu anh đang nghĩ những gì.

Ngay sau đó, một y tá bước ra bế đứa trẻ trong tay: “Người nhà của Khúc Thanh Ca là ai? Đến đưa đứa trẻ đi kiểm tra sức khoẻ với tôi, còn những người khác ở lại đây để đợi người mẹ.”

Trước khi Diệp Quân Tước nói, A Trạch đứng dậy: “Tôi sẽ canh trừng đứa nhỏ, thiếu gia, cậu ở đây đợi phu nhân đi.”

Y tá thấy bên ngoài chỉ có hai người đàn ông to lớn canh trừng, cũng có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, rời đi chỉ nói một câu: “Hai mẹ con bình an vô sự, tuy là đứa nhỏ là sinh non, nhưng trước đó không lâu, các dấu hiệu cơ thể vẫn bình thường, kiểm tra sức khoẻ xong không có vấn đề gì thì không cần phải đặt trong lồng kính.”

Sau khi y tá và A Trạch cùng đứa bé rời đi, Diệp Quân Tước mới tỉnh táo lại, là con gái sao… Không biết ông nội có ép sinh thêm đứa thứ hai trước khi qua đời không… bảo mẫu mang thức ăn bổ dưỡng đến, Khúc Thanh Ca cũng từ phòng mỗ đi ra, nhưng người đã ngủ mê man, sắc mặt tắng bệch giống như bị bệnh nặng. Lần đầu tiên Diệp Quân Tước không tỏ ra không kiên nhẫn, anh canh giữ lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên.

Không thấy đứa trẻ, bảo mẫu thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, đứa trẻ có phải là sinh non nên đưa đến lồng áp rồi không?”

Diệp Quân Tước thản nhiên trả lời: “Tôi không biết.”

Bảo mẫu nhất thời không nói nên lời, thờ œ như vậy sao? Anh thậm chí còn không quan tâm đến con của mình…

Một lúc sau, ông nội gọi điện thoại đến, Diệp Quân Tước đứng dậy, đi ra hành lang bên ngoài trả lời: “Alo?”

Bên kia điện thoại, ông cụ rất lo lắng: “Thanh Ca đâu? Hôm nay nó không về sao?”

Anh có chút phiền não xoa xoa mi tâ: “Cô ấy không về, tôi ở ngoài cùng cô ấy đi dạo, ông không cần lo lắng. Tối nay tôi sẽ về một chuyến.”

Ông cụ vẫn có chút lo lắng: “Cháu đưa điện thoại cho Thanh Ca, ông cần nói chuyện với nó.”

Diệp Quân Tước liếc nhìn người phụ nữ còn đang ngủ mê man, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, không có cách nào để nghe điện thoại, ông có thể đừng náo như vậy nữa được không? Một người lớn như vậy rồi, còn có thể bị tôi bắt nạt sao? Đợi lúc nữa gọi video cho ông, như vậy đã, tôi tắt máy trước đây.”

Tắt điện thoại xong, anh ở bên ngoài lập tức trở về phòng bệnh, anh biết là, giấu không được chuyện Khúc Thanh Ca nhập viện, ông cụ là một người đa nghỉ như vậy, sớm muộn gì ông cũng điều tra rồi đến bệnh viện.

Sau khi chìm vào giấc ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Khúc Thanh Ca cũng tỉnh dậy, quay người lại, việc đầu tiên là nhìn thấy đứa trẻ: “Đứa trẻ đâu? Nó là con trai hay con gái? Ở phòng mổ bác sĩ có nói cho em, nhưng em nghe không nghe tö Diệp Quân Tước nói: “A Trạch đưa nó đi kiểm tra rồi, vẫn chưa quay lại.”

Bảo mẫu bước tới và cho Khúc Thanh Ca uống nước: “Thưa phu nhân, cô có đói không? Tôi mang đồ ăn đến rồi. Hay là cô ăn trước chút gì đó đi?”

Khúc Thanh Ca lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, tôi muốn nhìn thấy đứa bé.”

Khi cô vừa nói xong, A Trạch bế đứa bé bước vào: “Thiếu gia, phu nhân, đứa bé vẫn bình thường, không cần nằm trong lồng ấp, nhưng vào lúc này cô không thể rời bệnh viện. Cô phải ở lại hai ngày để quan sát… Ở chỗ ông cụ, chắc là không thể che giấu được? Nên nói cho ông cụ biết trước đi thôi?”

Khúc Thanh Ca vừa muốn ngồi dậy, vừa cử động liền đau phát ta âm thanh. Diệp Quân Tước cau mày: “Cô vừa mới làm xong phẫu thuật, có thể nào đừng cử động được không? Khi tác dụng của thuốc mê hết, cô sẽ cảm thấy đau. A Trạch, anh ôm đứa nhỏ qua đây.” A Trạch cẩn thận ôm đứa nhỏ về phía trước, đặt bên cạnh Khúc Thanh Ca, Khúc Thanh Ca nhìn đứa bé với khuôn mặt đỏ bừng, khóc vì vui mừng, đứa trẻ này vẫn có duyên với cô, cô đã từng nghĩ là mình không thể giữ nó…