*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Ngôn cảm động được vài giây, lại cảm thấy có gì đó không ổn, lời nói này không giống với một người lạnh như cục đá như anh có thể nói ra. Cô gạt tay anh sang một bên: “Chăm chú vào việc lái xe của anh đi, em biết rồi, những lời nói vừa rồi của anh là Kính Thiếu Khanh dạy anh nói.”
Khóe mắt của Mục Đình Sâm hơi giật giật, thế này mà cũng bị nhìn ra, có rõ rệt như vậy không? Nhưng mà… đấy cũng là những lời trong lòng anh muốn nói, Kính Thiếu Khanh dạy đúng vào điểm mắấu chốt rồi.
Về đến Mục trạch, Ôn Ngôn sắp xếp cho Tiểu Đoàn Tử xong, xoa cánh tay vì bế Tiểu Đoàn Tử quá lâu mà đã mỏi rã rời, nói: “Anh đi tắm trước đi, em nghỉ một lúc đã, đưa trẻ con ra ngoài một chuyền thật là mệt.”
Mục Đình Sâm nhìn Tiểu Đoàn Tử ngủ say sưa, khàn giọng nói: “Cùng đi tắm đi, tiết kiệm thời gian, muộn như thế này rồi, đợi anh tắm xong em mới đi tắm thì sợ là mai không dậy sớm được.”
Trong đầu Ôn Ngôn thoáng qua cảnh tượng không thích hợp cho trẻ con: “Không, không, không, anh cứ đi tắm trước là được rồi, trong xe em bé Tiểu Đoàn Tử lâu quá, giờ tay đang mỏi lắm, em nghỉ ngơi trước đã.”
Anh kéo cô lại, cúi đầu xuống, trán tỳ vào trán cô, ánh mắt rực lửa: “Em mệt rồi thì anh giúp em tắm. đâu phải là chưa từng nhìn qua, có gì đâu mà phải ngại?”
Cô bị ánh mắt của anh nhìn đến muốn nhũn cả hai chân: “Em không phải là ngại… chỉ là không quen tắm cùng với người khác thôi.”
Anh hoàn toàn không hề nễ mặt vạch trần cô: “Trước đây khi em ở cùng với Trần Mộng Dao, hình như tắm cùng với cô ấy không ít, giờ đổi thành anh thì lại không được là sao?” “Tìm trang nguồn như trêи hình đọc khích lệ chúng mình làm việc nhé!”
Ôn Ngôn ngắn người ra, đến chuyện này mà anh ấy cũng biết!
Cô có chút hoang mang: “Anh thật sự không phải là đặt máy nghe lén trêи người em đấy chứ?”
Mục Đình Sâm đưa tay nâng cằm cô lên, cười như không: “Xem anh là loại người nào chứ? Chuyện như thế này cũng không phải là không thể tìm hiểu từ một khía cạnh khác, sao nhất định em lại nghĩ anh dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nhỉ?
Em hiểu lầm anh rồi, để bù đắp, đi tắm với anh.”
Đầu cô còn đang ngắn ngơ thì đã bị anh lôi vào trong nhà tắm, lần này đến giả vờ anh còn lười không muốn làm, phơi bày thẳng mục đích thật sự của mình, đến nước cũng không mỏ, đẩy thẳng ép cô sát vào tường. Nhìn thấy gương mặt tuần tú của anh gần trong gang tắc, hơi thở cô trở nên gấp gáp, đột nhiên nhớ đến lời nói của Trần Mộng Dao, cuộc sống vợ chồng là thứ cần thiết để duy trì tình cảm, ham muốn không phải là phải là xấu xa.
Không thể phủ nhận, tận trong đáy lòng cô có một chút ham muốn đó, khi nụ hôn của anh đặt xuống thì lại mãnh liệt, càng tỏ ra rõ ràng hơn. Cô không kìm lòng nổi đáp lại nụ hôn của anh, đổi lại là anh càng điên cuồng đòi hỏi hơn…
Rất nhanh, Trần Mộng Dao đã cầm cự được đến ngày hết ở cữ, cô vui vẻ đi tắm rửa, hưng phán đến nỗi khi trang điểm tay còn run lên. Cô hẹn Ôn Ngôn ra ngoài dạo phó, ăn lẫu, cái ngày này cô đã mong ngóng cả một tháng trời, cứ như là cuối cùng cũng mãn hạn được phóng thích vậy!
Ôn Ngôn và Từ Dương Dương như đã hẹn ngầm với nhau, cùng giả vờ nhìn ngó xung quanh, hai cô chỉ hận là không thể không quen biết Trần Mộng Dao, thật là cái gì cũng dám nói ra giữa bàn dân thiên hạ, đặc biệt là Từ Dương Dương vẫn còn chưa kết hôn, ngượng đến đỏ hết cả mặt.
Bị dày vò hơn nửa ngày trời, ba người đi tìm một quán cà phê ngồi xuống, đồng thời đều thở ra nhẹ nhõm, Từ Dương Dương không chuẩn bị kỹ càng, hôm nay ra khỏi nhà lại đi giày cao gót, lúc được ngồi xuống nghỉ ngơi khiến cả người cô vô cùng dễ chịu. Ôn Ngôn sớm đã đoán ra sẽ có chuyện như thế này, thế nên hôm nay mặc đồ rất thoải mái đi giày thể thao.
Trần Mộng Dao vẫn phải để ý vì còn đang cho con bυ", không gọi cà phê mà gọi nước hoa quả và bánh ngọt: “Tiểu Ngôn, gần đây công việc của cậu thế nào? Vẫn thuận lợi chứ? Mục Đình Sâm thật là chịu để cậu đi làm thuê ở công ty của người khác, mình cũng thấy phục anh ấy, còn tưởng là anh ấy sẽ chẳng chịu nỗi bao lâu là sẽ lôi cổ cậu về nhà chứ?”
Ôn Ngôn nhám một ngụm cà phê: “Cậu tưởng là anh ấy thật sự chịu được à? Cãi nhau rồi, nhưng mà người phải thỏa hiệp là anh ấy. Anh ấy biết là mình không thích lựa theo sở thích của anh ấy mà sống, anh ấy tôn trọng mình, mình mới đi tôn trọng anh ấy, bằng không trong nhà đã loạn hết cả lên rồi, anh ấy là người thích yên tĩnh, làm sao mà chịu được chứ?”
Trần Mộng Dao không nhịn được giơ ra ngón tay cái với cô: “Lợi hại, cũng chỉ có cậu mới trị được người như anh ấy, đổi là người khác, chắc chắn là đã bị đè nén bằng chết rồi.”
Phát hiện Từ Dương Dương không nói gì, mắt chằm chằm nhìn về một hướng, Ôn Ngôn hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của cô ấy, trong lòng lập tức hiểu ra, không ngờ Đường Xán cũng ở đây, hơn nữa còn đi cùng với một cô gái đến đây, tuy là hai người này ngồi đối diện nhau, không tỏ ra quá thân mật, nhưng nhìn sắc mặt với nụ cười làm thế nào cũng không thể giấu diếm được vẻ ám muội đó, hai người họ đang nói chuyện rất vui vẻ.
Ôn Ngôn khẽ ho một tiếng, dối lòng nói: “Nhìn bọn họ không giống là có quan hệ mật thiết, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi, cô gái đó nhìn chắc cũng phải trêи 30 tuổi. Dương Dương, em không ghen đấy chứ?”
Trêи thực tế, tuy là cô gái đó không trẻ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra là người rất có tiền, chỉ cái túi xách của cô ta thôi đã là hàng giới hạn của một hãng lớn nào đấy, giá cũng phải sáu số trở lên, diện mạo thì cũng không hề kém gì.
Từ Dương Dương bình tĩnh lại, hoảng loạn cúi gằm mặt: “Em không có, chỉ là cảm thấy trùng hợp thôi, không ngờ là anh ấy cũng ở đây, em không có nhìn cô gái đó, cũng không quan tâm đến quan hệ giữa bọn họ…”