*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua hồi lâu, Đới Duy mới lấy dũng khí trở về văn phòng Mục Đình Sâm dọn dẹp, văn phòng Mục Đình Sâm vẫn luôn là anh ta tự tay quét dọn, thứ gì nên đặt ở chỗ nào, chỉ có anh ta mới rõ ràng, nhưng đổi lại người khác làm, hơi không cẩn thận sai chút, nhất định Mục Đình Sâm sẽ nỗi giận.
Xem hôm nay cho tới trưa bầu không khí đều không thích hợp, Đới Duy cũng không dám lên tiếng, yên lặng làm việc nên làm, còn may là hôm nay anh ta tới muộn, nếu không thì càng khó hơn.
Đột nhiên, Mục Đình Sâm mở miệng hỏi: “Cậu từng yêu đương chưa?”
Đới Duy giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Cái… cái gì?”
Vẻ mặt Mục Đình Sâm thành thật: “Tôi hỏi cậu từng yêu đương chưa?”
Đới Duy nuốt ngụm nước bọt: “Cái này… làm khảo hạch tiêu chuẩn vì công ty sao? Cần cả chuyện riêng tư như thế sao?”
Mục Đình Sâm không có kiên nhẫn: “Đây là vấn đề riêng, cá nhân tôi hỏi cậu, bây giờ tôi không phải sếp cậu, cậu nói đi.”
Đới Duy nhẹ nhàng thở ra: “Đương nhiên là có, tuổi này của tôi mà có thể chưa từng yêu đương sao? Nếu chưa từng thì sinh hoạt sinh lý cũng có chút biến thái rồi.”
Mục Đình Sâm như có điều suy nghĩ: “Anh có cảm thấy phụ nữ: ì đều không dễ ở chung không? Nhiều lúc rất mệt mỏi. Nếu lúc quá khích có nói ra mấy lời làm tổn thương, vãn hồi như thế nào? Muốn phòng ngừa chuyện cãi nhau đó thì phải làm sao?”
Đới Duy tinh tế châm chước một phen: “Ngài nói chính là phu nhân đúng không? Mỗi người con gái đều không giống nhau, vậy nên phương thức giải quyết cũng cũng không giống. Mục phu nhân là kiểu con gái thế nào? Ngài nói xem, không chừng tôi có thể hiến kế cho ngài.”
Mục Đình Sâm không cần nghĩ ngợi: “Một tôi khác.”
Khóe miệng Đới Duy giật một cái: “Cái này ngài vẫn là tự mình suy nghĩ đi, tôi đến ngài còn không giải quyết được, “bản nữ”
của ngài càng không giải quyết được. Nếu thực sự không được, ngài hãy đổi vị trí suy nghĩ một chút, ngẫm lại, đổi lại ngài là phu nhân, ngài muốn thế nào mới có thể nguôi giận, không phải ngài nói Mục phu nhân là “một ngài khác” sao?
Không chừng thế này được đó.”
Nói như thế cũng như không nói, cũng là bởi vì không biết, Mục Đình Sâm mới hỏi, anh thở dài: “Bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.
Đúng rồi, đem cái chén hồng trà này đồ đi, đổi thành cà phê.”
Đới Duy thoáng nhìn có chén hồng trà đã sớm lạnh trêи bàn làm việc, hơi nghi hoặc một chút: “Hôm nay tôi không ngâm trà cho ngài, cái này là ai ngâm thế?”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, suy nghĩ đã bay xa. Đới Duy cũng không dám hỏi lại, đêm hồng trà đổi thành ly cà phê.
Buỏi chiều họp xong, vẫn chưa tới 4 giờ. Mục Đình Sâm lái xe rời công ty, bắt tri bất giác, xe đứng ở dưới lầu công ty Ôn: Ngôn. Anh lấy điện thoại ra mở ứng dụng nhắn tin, muốn gửi tin nhắn cho cô, lại do dự, hẳn là cô còn đang tức giận nhỉ? Tối hôm qua anh không có về nhà, cô cũng không có hỏi đến, đối với anh cứ yên tâm như vậy sao?
Một mực chờ đến lúc tan làm, người trong công ty lục đục ra ngoài, từ người người nhốn nháo đến lác đác hai ba người, cũng không thấy bóng dáng Ôn Ngôn, anh nhìn đi nhìn lại thời gian, người trong công ty đều sắp về hết, chẳng lẽ hôm nay Ôn Ngôn không có ở công ty?
Từ Dương Dương từ công ty ra thì nhìn thấy xe Mục Đình Sâm, gặp anh tới đón Ôn Ngôn nhiều lần như vậy, xe của anh, cô sớm đã khắc sâu ấn tượng. Buổi sáng Ôn Ngôn đã về, sao xe Mục Đình Sâm còn ở đây? Mang nghi hoặc, cô đi lên trước gõ gõ cửa sổ xe, Mục Đình Sâm kéo kiếng xe xuống nhíu mày hỏi: “Còn Ôn Ngôn đâu?”
Vẻ mặt Từ Dương Dương khó hiểu: “Không phải buổi sáng chị Ôn Ngôn liền về rồi sao? Anh không biết?”
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh: “Đúng là không quá đáng, nhưng em cảm thấy không cần thiết nói cho anh, em vẫn luôn không phải chim hoàng yến bị anh nuôi nhốt, em có cánh, có thể tùy ý bay lượn. Về sau anh cũng không cần đi đón em, tự em tìm được đường trở về, bắt xe cũng không tốn bao nhiêu tiền cả, không làm phiền anh.”
Mục Đình Sâm cưỡng ép đem gắt gỏng trong lòng đè xuống: “Em nhát định phải nói với anh như vậy sao? Hôm qua coi như anh không đúng, được chưa? Đừng làm lón chuyện.”
Ôn Ngôn cười lạnh nói: “Coi như anh không đúng? Đừng làm lớn chuyện? Ý anh là, em đang gây sự với anh sao? Không, anh hiểu lầm rồi, em căn bản là không gây sự với anh. Không phải anh nói, bây giờ là cuộc sống chính em muốn sao? Từ sau khi sinh con, đi làm, trải qua em đều rất hài lòng, thu nhập của em cũng có thể nuôi sống em và Tiểu Đoàn Tử, em cảm thấy rất tốt. Ý kiến người ngoài không quan trọng, em cũng không cần thiết để ý tới, từ trước đến nay em không thích dựa theo cuộc sống người khác.”
Thần sắc Mục Đình Sâm lạnh xuống, không nói một lời lên lầu.
Trước khi về nhà anh đã chuẩn bị đủ tâm lý không có ý định cãi nhau với cô, không ngờ tới vẫn là bị cô làm cho tức giận quá mức.
Ôn Ngôn giống như chưa có việc gì, ôm Tiểu Đoàn Tử đến phòng ăn: “Chúng ta ăn cơm, chơi đói bụng rồi đúng không?”
Miệng Tiểu Đoàn Tử đột nhiên nói ra hai chữ: “Mẹ… mẹ”
Đầu tiên là cô khẽ giật mình, lập tức cười nói: “Tiểu Đoàn Tử của chúng ta trưởng thành rồi, biết đi đường biết gọi mẹ, con có cảm thấy hay không… mẹ không dành nhiều thời gian bên cạnh con? Sau này mẹ dùng ít thời gian làm việc, còn lại đều bên con được không?”
Tiêu Đoàn Tử hôn cô một chút, chỉ vào bát đũa trêи bàn muốn ăn cơm. Má Lưu đi lên trước nói: “Để má đút, Ngôn Ngôn, con ăn cơm đi.”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Không sao, để con, nếu không có người lại nói con bỏ ít thời gian bên cạnh con trai, con nghe chán rồi.”
Má Lưu bất đắc dĩ thở dài: “Ngôn Ngôn, trước kia thiếu gia quen cái gì con cũng nghe cậu ấy sắp xếp, cậu ấy có thể cho phép con đi ra ngoài làm việc đã là nhượng bộ rất lớn rồi, con người cậu ấy con còn không hiểu rõ sao? Chính là mạnh miệng mà thôi, cậu ấy đã chủ động cúi đầu, con liền tha thứ đi. Con chớ nhìn mặt ngoài cậu ấy biểu hiện ra cái gì cũng không có, nhưng trong lòng đang giận đấy, nói không chừng còn ăn nuốt không trôi, đến đi ngủ cũng ngủ không yên ổn.”