*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Mộng Dao mang theo thăm dò đi từng li từng tí: “Anh là thấy em mới sinh xong nên không so đo với em sao? Đổi lại trước kia, mặt anh đã sớm đen rồi. Em xác thực không có liên hệ với Diệp Quân Tước, em cũng không biết làm sao anh ấy biết rõ tình huống của em, còn chuẩn xác để cho người đem hoa đến phòng bệnh. Cũng là anh ấy có ý tốt, em luôn chỉ coi anh ấy là bạn, là anh cứ nhất thiết đòi ăn giám.”
Kính Thiếu Khanh ngước mắt nhìn cô: “Em xem cậu ta là bạn, cậu ta lại không xem em là bạn, dù sao chính là anh không cho phép em liên hệ gì với cậu ta, không riêng cậu ta, đàn ông khác cũng không được, anh là kiểu lòng dạ hẹp hòi thế đáy.”
Cô si mê cười: “Cuối cùng anh cũng khai ra nội tâm “tà ác” của mình sao, sớm thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi không được sao? Ai nói anh ấy không có coi em là bạn? Người ta đã kết hôn, anh cứ suy nghĩ nhiều. Được rồi được rồi, không nói cái này, không quan trọng.”
Kính Thiếu Khanh nhếch môi không có lên tiếng, nếu như cô biết Diệp Quân Tước chính là Triển Trì, còn có thể cười được thì tốt.
Mục trạch vào đêm.
Ôn Ngôn nhận được tin nhắn của Ôn Hạo, Ôn Hạo muốn bắt đầu thực tập, muốn đến công ty Mục Đình Sâm, cậu học kiến trúc.
Cô nhớ không lầm, Mục gia có khá nhiều sản nghiệp, có thể để Ôn Hạo đi thực tập, chỉ là chuyện này, cô không muốn để cho – vợ chông Ôn Chí Linh biết, làm ɖu͙ƈ vọng hút máu của vợ chồng kia lại cao lên, lại không được an bình, cô cũng không muốn bị quần lấy.
Ôn Hạo cũng biết chuyện kia, vốn dĩ cậu không có ý định nói chuyện này cho bồ mẹ, chỉ nói muốn tới Đề Đô thực tập.
Ôn Ngôn nói chuyện này cho Mục Đình Sâm, ý tứ để anh sắp xếp, đây là lần đầu tiên cô quan tâm chuyện của “thân thích”, gặp qua Ôn Hạo máy lần, cho cô cảm giác cũng không tệ lắm, bằng không thì cũng sẽ không giúp.
Nhưng cô biểu đạt rất rõ ràng, có thể ở lại làm hay không, phải nhìn bản lĩnh của Ôn Hoạ, không cần nhìn mặt của cô.
Quà? Trong lòng Ôn Ngôn muốn nhảy cẵng lên, anh cái khối băng này bắt đầu ấm áp lên sao? Loại chuyện tặng quà này cũng không phải lần một lần hai, khoảng thời gian này đều rất “thông suốt”.
Cô đi đến đầu giường, nhìn thấy một cái hộp tỉnh xảo, bề ngoài ánh vàng rực rỡ, không giống hộp trang sức, cô có chút hiếu kỳ, đưa tay mở ra, bên trong bày ra son môi hàng hiệu chỉnh tè, ít nhất mười cây, màu sắp đều vô cùng nhạt, chắc là anh “tỉ mỉ”
chọn ra.
Trong lúc nhất thời cô có chút dở khóc dở cười: “Anh thế này là muốn vứt son môi trước kia của em hết sao?”
Anh không che giấu chút nào: “Không sai, trước kia quá đậm, diễm tục, những này rất tốt, em không thích sao?”
Cô không dám nói không thích: “Không có không có, rất tốt, em rất thích. Về sau em đều dùng loại anh mua. Em đi xuống lầu nhìn Tiểu Đoàn Tử, anh mệt mỏi liền sớm nghỉ ngơi một chút DỊP Ôn Ngôn vừa đi, điện thoại Mục Đình Sâm liền vang lên, vốn là thời gian tĩnh mịch không nhiều bị quấy nhiễu, anh không khỏi nhíu nhíu mày, không xem tên hiện trêи điện thoại, trực tiếp tiếp máy: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Tự Như Linh: “Mục tổng, có phần tài liệu khẩn cấp muốn ngài xem qua, Đới Duy có việc gấp tan việc trước, đề tôi mang qua cho ngài, bây giờ ngài có tiện không?”
Mục Đình Sâm hơi không kiên nhẫn: “Đây là công việc của cậu ta, tôi cho phép cậu ta tan sớm sao? Để chính cậu ta đưa tới!”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Đới Duy có việc gấp làm sao anh không biết? Lúc anh tan làm sao Đới Duy không nói gì, coi như bây giờ có việc gấp, cũng hẳn là báo trước anh một tiếng, làm sao lại để Tự Như Linh đến giúp đưa tài liệu? Dù là gọi những người khác đưa, cũng không đến lượt Tự Như Linh nhân viên bình thường này.
Khiến anh không ngờ tới chính là, Tự Như Linh vẫn tới, hơn nữa tài liệu vẫn là trực tiếp đưa cho Ôn Ngôn.
Khi Ôn Ngôn sắc mặt bình tĩnh đem tài liệu đưa cho anh, anh thoáng cái có mồ hôi lạnh: “Cái tài liệu này…” Không chờ anh nói xong, Ôn Ngôn liề tiếp lấy chuyện: “Em biết, khẩn cấp, lúc Tự Như Linh đưa tới nói rồi. Nếu là khẩn cấp, anh cũng nhanh xử lý đi, người còn đang dưới lầu chờ đấy.”
Anh nhanh chóng xem tài liệu một lần, ký tên vào: “Anh… anh không bảo cô ta đến. Hay là em lại giúp anh cầm xuống cho cô ta đi?”
Ôn Ngôn liếc anh một chút: “Tự đi đi, lấy em làm chân chạy sao? Em cũng không nói gì, làm gì một bộ dáng nơm nớp lo sợ? Anh thế này em mới nghĩ nhiều đó…”
ï Anh lập tức khôi phục nghiêm chỉnh: “Vậy anh đi xuông trước, em đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai anh mắng Đới Duy một trận, cậu ta đột nhiên chạy, mới có thể để Tự Như Linh đưa tới.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, đi theo anh cùng đi xuống lầu, đi đến đầu bậc thang, cô thoáng nhìn Tự Như Linh đang trêu chọc Tiểu Đoàn Tử, không thể không nói, Tự Như Linh có tài chơi với trẻ, khiến Tiểu Đoàn Tử một đứa trẻ không ầm ï như thế, đều bị chọc cho nở nụ cười, lộ ra hoạt bát, còn khua tay múa chân.
Giờ khắc này, không thể phủ nhận, trong nội tâm cô không thoải mái. Kia là con của cô, bình thường cô cùng Tiểu Đoàn Tử chơi đùa phương thức rất khác nhau, Tiểu Đoàn Tử cũng hiếm khi hoạt bát như thế, bây giờ đối mặt một cái có thể xưng là “người xa”, vậy mà Tiểu Đoàn Tử biểu hiện vui vẻ như thế.
Nhìn thấy bọn họ xuống tới, Tự Như Linh ngồi dậy, ngắng đầu vén tóc bên tai: “Mục tổng, Mục phu nhân, Tiểu Đoàn Tử thật đáng yêu, nhanh như vậy đã biết đi.”
Mục Đình Sâm không đáp lời, đem tài liệu đưa cho cô ta: “Tài liệu đã ký xong, cô cầm về công ty đi. Về sau loại chuyện này giao cho Đới Duy đến là được, coi như cậu ta không rảnh, cũng phải đưa tới cho tôi rồi lại nói.”
Tự Như Linh biểu lộ thoáng chút cứng ngắc: “Vâng… tôi nhớ kỹ, vậy tôi đi trước.”
Người rời đi, má Lưu nói đùa nói: “Cô gái kia còn thật biết đùa trẻ con, má chưa từng thấy tiểu thiếu gia vui vẻ như thế.”
Phát giác được bầu không khí không đúng, má Lưu kịp thời ngừng lại: “Má đi làm việc trước, phu nhân mang tiểu thiếu gia đi ngủ sớm một chút đi.”