*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Dương Dương thấy không giống như cô đang nói đùa, nghĩ là cô gặp chuyện gì đó, bèn lo lắng hỏi: “Chị Ôn Ngôn, sao thế?
Chị không sao chứ? Em chưa từng thấy chị gấp gáp như vậy bao giờ!”
Ôn Ngôn hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Bạn chị sắp sinh con, chị vừa vui vừa mừng, chị phải qua đó ngay, chị giao chuyện bản mẫu cho em nhé, sau này chị sẽ mời em ăn cơml”
Từ Dương Dương nhẹ nhàng thở phào: “Là người lần trước chúng ta cùng ăn cơm chung phải không chị? Chị Mộng Dao, không ngờ nhanh thế đã sinh rồi. Chị cứ yên tâm đi, cứ giao chuyện công ty cho em là được, em còn tượng chị gặp chuyện gì chứ… sinh con là chuyện tốt.”
Sinh con đúng là chuyện tốt, nhưng với Ôn Ngôn, sự an toàn của Trần Mộng Dao càng quan trọng, nên cô mới lo lắng nhiều.
Khi cô vội chạy đến bệnh viện, người nhà họ Kính và Giang Linh đã đến cả rồi, bọn họ canh bên ngoài phòng giải phẫu, căng thẳng đến mức tái mặt, thậm chí tay Kính Thiếu Khanh hơi run, đứng dựa vào tường mới trông bình thường.
Vốn là Ôn Ngôn cũng có tâm trạng như bọn họ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ giống nhau như thế, cô thấy hơi buồn cười: “Thật ra phẫu thuật sinh nở có tỷ lệ an toàn rất cao, xác suất không may rất nhỏ, mọi người đừng căng thẳng lo lắng như thế, nhất là anh đó Kính Thiếu Khanh, anh đừng run.”
Kính Thiếu Khanh ho khan xấu hổ: “Tôi… tôi không có run… cô ì đừng nói bậy, tôi không căng thẳng tí nào, chăng phải là sinh con thôi à?”
Hạ Lam nghe vậy, vừa căng thẳng vừa không quên mắng con mình hai câu: “Cái gì gọi là chẳng phải sinh con thôi à? Con nói câu này ra, vẫn còn là người ư? Dao Dao ở trong đó chịu khổ sinh con, con yên tâm như thế hả? Nếu không thấy con run còn hơn mẹ thì mẹ rất muốn đánh con hai cái mới hả giận!”
Sau khi bước vào đây, Ôn Ngôn thả lỏng rất nhiều, có nhiều người lo lắng cho Trần Mộng Dao như vậy, cô cần lo gì nữa?
Hạ Lam không cố chấp: “Được được được, mẹ đi, con ở đây canh cho tốt.”
Chờ sau khi Trần Mộng Dao ra khỏi phòng phẫu thuật, Kính Thiếu Khanh là người đầu tiên chạy lên, không giấu được vẻ đau lòng trêи mặt: “Dao Dao, Dao Dao em không sao chứ? Em có đau không?”
Trần Mộng Dao yếu ớt mở mắt nhìn anh, vì tác dụng thuốc tê còn chưa hết, cô mở mắt cũng khó: “Đau… nhưng cũng không đau lắm, chỉ là em mệt quá. Đã tưởng là sinh con gái, ai ngò lại là con trai, mẹ anh vui đây này, còn chuyện kết thân gia với nhà Tiểu Ngôn ngâm nước nóng rồi…”
Cô dứt lời, mọi người không biết nên khóc hay cười, Ôn Ngôn bước lên nói: “Không sao cả, chờ cậu khỏe lại thì mang thai lần hai, sau khi phẫu thuật sinh sản xong thì phải qua ba năm mới có thể mang thai phải không? Đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử nhà mình lớn hơn con gái cậu bốn tuổi cũng tốt mà, mình không gấp, cậu phải dưỡng thân thể lại đã.”
Nghe Ôn Ngôn nói vậy, Trần Mộng Dao an tâm ngủ. Cô vừa ngủ là Kính Thiếu Khanh sợ hãi: “Bác sĩ! Cô ấy bị sao thế? Cho dù là ngủ thì cũng không bắt ngờ như vậy chứ? Có phải là hôn mê hay không?”
Bác sĩ vẫn theo sát không rời, khóe mắt co giật: “Không phải…
tác dụng thuốc mê còn ấy mà, ngủ là bình thường, cuộc phẫu thuật rất thành công, anh đừng dọa bản thân, sản phụ còn chưa sợ, anh đừng sợ trước. Đưa sản phụ về phòng bệnh đi, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
Ôn Ngôn vỗ vai Kính Thiếu Khanh: “Anh nghe không? Kinh hoàng làm gì? Nếu không phải Dao Dao sinh con, tôi cũng chả biết là gan anh nhỏ như thế, mau đưa cậu ấy về phòng bệnh đi.”
Trong thời gian Trần Mộng Dao ngủ, trong phòng bệnh không ai nói chuyện lớn tiếng, Hạ Lam dỗ đứa bé cũng nhỏ tiếng lắm, đứa bé vừa được sinh ra, chỉ biết ngủ, nếu đói bụng là sẽ khóc, có người đưa bình sữa đến, không cho nó khóc, sợ làm ồn đến giấc ngủ của Trần Mộng Dao.
Thằng bé kia rất khỏe mạnh, ba kí bảy, khi vừa được phẫu thuật lấy ra, nó khóc rất to, đủ thấy được trong thời gian mang thai, được hấp thụ dinh dưỡng rất tốt.
Cho đến khi trời sắp tối, Trần Mộng Dao mới từ từ tỉnh lại, vẫn chưa mở mắt đã lằm bằm: “Đau sắp chết rồi…”
Kính Thiếu Khanh bước lên thì thào hỏi: “Vết thương của em đau không? Anh đi hỏi bác sĩ xem có cách nào làm cho bớt đau.”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Anh đã quên lúc ký tên phẫu thuật, bác sĩ đã nói những thứ thuốc nên dùng thì dùng cả rồi à? Nhất là thuốc giảm đau, anh không phát hiện là không có nó à? Em ¡ không cần dùng thuốc đâu, thật ra cũng không đau lắm, như là bà dì tới mỗi tháng thôi.”
Giang Linh bưng cơm đã chuẩn bị xong lên: “Dao Dao, con ăn chút gì không? Ăn uống sẽ nhanh khôi phục hơn, bác sĩ nói vậy mà.”
Trần Mộng Dao không muốn ăn gì: “Mẹ, con không ăn đâu, mẹ cho con xem đứa bé, con nhớ là y tá có cho con nhìn lúc ở phòng phẫu thuật, con thấy xấu ghê…”
Hạ Lam vội vàng ôm đứa bé đang ngủ say đặt xuống cạnh Trần Mộng Dao: “Nào, con nhìn xem, không xấu, rất đẹp, giống hệt Thiếu Khanh lúc còn nhỏ.”
Trần Mộng Dao nhìn cậu nhóc, ý cười đầy đáy mắt: “Thì ra…
lúc nhỏ trông Thiếu Khanh như thế à, đúng là giống thật. Bây giờ con còn chưa dám tin con lại sinh con, thật là kỳ diệu…”
Bỗng nhiên điện thoại của Ôn Ngôn vang lên, Mục Đình Sâm gọi đến, cô đi khỏi phòng bệnh rồi bắt máy: “Dao Dao sinh rồi, là bé trai, em đang ở bệnh viện.”
Mục Đình Sâm hỏi: “Trời đang mưa, em muốn anh đến đón không?”
Cô nghĩ đến tối nay ở đây không cần cô ở lại giữ, bèn nói: “Được, anh đến đây đi, ban ngày em ở đây, mai lại qua xem tiếp.”
Cúp máy, cô nói với đám người Trần Mộng Dao một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện. Cô đợi ở tầng trệt một lát, Mục Đình Sâm mới đến, đúng là trời mưa, còn mưa to, tiếng sắm và tia chớp đùng đùng xuất hiện, gió thổi vù vù, trời âm u tối tăm trông hơi đáng sợ.