*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe tên Trần Mộng Dao, Diệp Quân Tước cau mày: “Bớt chú ý đến chuyện của người khá đi, lo bản thân mình là được.”
Cô hỏi: “Anh sợ em “chú ý” đến Trần Mộng Dao quá mức à?
Anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì với cô ấy, cho đến giờ em không phải loại người đó, em nói như vậy chỉ là vì để anh biết tình hình của cô ấy thôi, dù em không nói anh cũng chú ý mà, không phải à?”
Diệp Quân Tước không phản bác, đúng là anh có chú ý đến tất cả những gì của Trần Mộng Dao, ngay cả chuyện bây giờ cô đang ở trong bệnh viện chờ sinh thì Diệp Quân Tước cũng biết.
Giờ phút này, Khúc Thanh Ca cảm giác sự mệt mỏi của bản thân quá rõ, mệt từ tâm lý, Diệp Quân Tước giống hệt một tảng đá kín lạnh lẽo mãi mãi, bắt kể cô cố gắng như thế nào, thứ đồi lấy được cuối cùng đều là sự lạnh lùng của Diệp Quân Tước, cho dù thỉnh thoảng anh có dịu dàng nhưng cũng là vì đối phó với người ngoài mà thôi.
Cô không muốn thời gian mang thai sắp tới phải sống trong tối tăm, sau khi im lặng một lát thì nói: “Ngày mai em sẽ về Hải Thành dưỡng thai, ở đây em không quen.” Ít nhất ở nhà họ Khúc thì cô có thể sống theo ý mình, không cần phải để ý đến ánh mắt người khác, nhìn vẻ mặt người khác mà sống một cách nơm nóp.
Diệp Quân Tước cáu kỉnh nói: “Tùy cô! Đàn bà ai cũng phiền phức thế à? Có tí không hài lòng là đòi đi, cô cho rằng tôi sẽ chịu thua?”
Khúc Thanh Ca không khống chế được cảm xúc: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ cảm thấy ở đây không quen cũng không vui, tâm trạng của em áp lực trong thời gian dài cũng không tốt cho đứa bé, em không muốn cầu xin anh, cũng không hy vọng anh giả tình giả ý làm khó bản thân để em vui, cứ thế đi…” Nói xong, cô quay người đi ra ngoài, trở về bàn ăn cơm tiếp.
Ông cụ thấy hốc mắt cô có nước mắt, hỏi: “Nó chọc giận cháu?”
Khúc Thanh Ca vội lắc đầu: “Không có! Cháu hơi mệt, gần đây xương sống với thắt lưng hơi đau, bác sĩ nói là hiện tượng bình thường khi mang thai. Ông nội, cháu nhớ nhà, cháu muốn về nhà dưỡng thai được không? Không liên quan đến người khác, chỉ là cháu tự muốn về, có thể là sau khi mang thai xong, lòng cháu hơi yếu ớt…”
Rõ ràng là ông cụ không tin lời cô: “Thanh Ca, ông nội là người từng trải, cháu không lừa ông được. Trong cuộc sống vợ chồng son nào có lúc không gây gỗ? Có chuyện thì đóng của giải quyết, không cần phải về nhà mẹ đẻ, mọi người đều biết điều đó không có lợi cho tụi cháu, không phải à? Cháu đã không còn nhỏ nữa, đừng xúc động như thế.”
Mấy câu này bề ngoài là khuyên, nhưng thực tế là đang chỉ trích.
Khúc Thanh Ca nghĩ đến lời Diệp Quân Tước nói, ông cụ đối xử tốt với cô vì cô là người ngoài, cô họ Khúc… nên trong mắt ông ta chỉ có ích lợi, tâm trạng của cô, suy nghĩ của cô không quan trọng? Cô chỉ muốn quay về ngôi nhà quen thuộc trong lúc yếu đuối nhất, cứ vậy mà cũng không được cho phép?
Cô hơi mất khống chế: “Ông nội, trong mắt ông, cháu đang phát cáu à? Cháu chỉ muốn về nhà mình dưỡng thai, thế cũng không được ư? Đúng, nói thật, cháu và Diệp Quân Tước có mâu thuẫn, nhưng cháu chưa từng nói với bất kỳ ai trong nhà về chuyện giữa cả hai, cháu tự nuốt xuống tất cả! Cháu vẫn luôn đặt mình vào hoàn cảnh suy nghĩ cho hai nhà, ông đừng nghĩ về cháu như thế, cháu không hề xúc động, cháu chỉ muốn về nhà dưỡng thai thôi, như vậy tốt cho cháu, cũng tốt cho đứa bé.”
Cho dù hiểu rõ những cái này, cô vẫn nói nói với Diệp Quân Tước: “Ông nội bảo anh đưa em về Hải Thành, em chỉ muốn về dưỡng thai, sinh con xong thì về lại đây. Dù gì em cũng lớn lên ở Hải Thành, không thích ứng với tất cả những gì bên này.
Trước đó không mang thai thì em còn chịu được, còn nhịn được, bây giờ mang thai rồi, những gì em không thích ứng được càng thêm mãnh liệt, ăn không ngon ngủ không yên, làm phiền anh cũng phải lo cho em.”
Khiến cô ngoài ý muốn là lần này Diệp Quân Tước lại đồng ý: “Được, khi nào đi?”
Diệp Quân Tước đồng ý quá dễ, trái ngược với thái độ lúc trước, khiến cô không phản ứng kịp: “Ngày… ngày mai được không? Anh không biết em đang cáu à?”
Diệp Quân Tước hờ hững liếc cô: “Cô đi rồi thì tôi được yên tĩnh, huống chỉ cô đã nói rồi mà, cô lớn lên ở Đế Đô, không thích ứng với nơi này rất bình thường, mang thai thì tương đối đặc biệt, muốn về thì về đi, cho dù cô đang cáu thì cũng chẳng là gì với tôi, cô muốn sao thì tôi chiều theo là được, như vậy thì ai cũng hài lòng.”
Câu trả lời này rất đúng trọng tâm, cũng rất lạnh lùng, Khúc Thanh Ca mỉm cười, chua xót lẫn trong nụ cười: “Ha ha, được, anh muốn thanh tĩnh, em muốn yên bình, ai cũng hài lòng, rất tốt.”
Sáng hôm sau, khi Ôn Ngôn đang bận rộn làm việc trong phòng, Trần Mộng Dao gọi điện thoại đến. Chuông điện thoại vang lên, mí mắt cô co giật, có cảm giác không nỡ. Cô tạm dừng việc, đi ra một bên bắt máy, giọng Kính Thiếu Khanh vọng tới từ đầu dây bên kia: “Hôm nay bỗng nhiên bụng Dao Dao đau, bây giờ đã vào phòng sinh, cô ấy muốn tôi gọi điện thoại cho cô, muốn cô phải đến, chờ cô ấy ra mà không thấy cô, sẽ xé tôi ra đấy, bây giờ cô có rảnh đến đây không?”
Ôn Ngôn căng thẳng: “Tôi đang ở công ty, lập tức qua ngay, trước khi cậu ấy sinh xong, tôi sẽ đến kịp! Cứ thế trước đã, tôi bàn giao công việc trước!”
Cúp máy, cô vội gọi Từ Dương Dương đến: “Em làm bản mẫu giúp chị trước, chị vừa làm được một nửa, có việc phải xin nghỉ, nhé!”