Cảm giác được anh mới vừa có chút người cứng ngắc thoáng buông lỏng xuống, Ôn Ngôn an tâm tiền vào mộng đẹp.
Mùa xuân thời tiết trở nên ấm áp, tháo xuống áo khoác ngoài thật dày, Tiểu Đoàn Tử bò càng nhanh hơn, đừng nói thể lực má Lưu theo không kịp, Ôn Ngôn cũng theo không kịp, thường thường bị Tiểu Đoàn Tử chơi đùa một thân mồ hôi. Hơn nữa gần đây Tiểu Đoàn Tử đã có dấu hiệu học đi, thỉnh thoảng sẽ vịn tường đi hai bước, sau đó lại quẳng cái bờ ʍôиɠ ngồi xổm xuống, ngã ngược lại cũng sẽ không khóc, rất kiên cường.
Trần Mộng Dao đã bắt đầu chuẩn bị chờ sinh, gần đây mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, hỏi thăm sinh con cần thiết phải chú ý thứ gì, cần chuẩn bị cái gì, vấn đề giống như trước hỏi vô số lần, lặp đi lặp lại, cái này có chút lo nghĩ quá độ.
Kính Thiếu Khanh cũng triệt để để bỏ xuống công việc, mỗi ngày một tắc cũng không rời trông coi Trần Mộng Dao.
Tới gần ngày dự sinh mấy ngày, Trần Mộng Dao sớm nhập viện rồi, vốn nói là sinh tự nhiên, thân thể điều kiện cũng cho phép, phút cuối, cô đổi ý, sống chết cũng muốn sinh mỏ.
Ôn Ngôn đi bệnh viện thăm cô, thuận miệng khuyên: “Mình cảm thấy sinh tự nhiên tương đối tốt, thân thể cậu tốt như vậy, không sinh tự nhiên thật đáng tiếc. Sinh mổ hồi phục quá chậm, dù sao cũng đau, sao lại đột nhiên thay đổi ý rồi?”
Gần đây Trần Mộng Dao lo nghĩ đến ăn không ngon ngủ không được, sắc mặt có chút chênh lệch, máy tháng trước còn hồng hào vậy mà bây giờ liền có chiều gầy gò xuống: “Mình còn không phải sợ “cái kia” sao?”
Ôn Ngôn không hiểu nhiều: “Cái nào?”
Trần Mộng Dao thần thần bí bí bám vào bên tai cô lặng lẽ thì thầm nói một câu, cô lập tức liền lúng túng: “Cậu thật sự là…
thế mà lo lắng cái này, sinh tự nhiên nhiều như vậy, không phải cũng… không có ảnh hưởng vợ sinh hoạt chồng sao?
Ý nghĩ Trần Mộng Dao không giống: “Cậu là sinh mổ, đương nhiên cậu không lo lắng, mình cũng không muốn tuổi trẻ mà sinh hoạt vợ chồng đã không vui đâu, Kính Thiếu Khanh kia cậu cũng biết, anh ấy đối phương diện kia nhu cầu rất cao, thật sự khôi phục không tốt, kia không lo lắng sao? Mình thà rằng chịu một đao kia, vì muốn tốt cho anh ấy, cũng vì tốt cho mình, vừa nghĩ tới sinh ra cái đồ chơi lớn như vậy mình liền sợ hãi…”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái: “Được được được, cậu cứ coi như mình chưa khuyên cậu, cậu vui là được, đến lúc đó đừng đau đến muốn chết muốn sống là được, lúc ấy mình sinh Tiểu Đoàn Tử cậu cũng nhìn thấy, làm xong giải phẫu đau mấy ngày, đau chết đi được! Còn có, bên trọng bụng của cậu là con trai cậu, không phải đồ chơi gì, lập tức có dáng vẻ của người mẹ đi, còn không có dáng vẻ của người mẹ gì cả.”
Trần Mộng Dao bắt mãn nói: “Con gái! Ai nói là con trai?”
Vừa mới dút lời, Hạ Lam và Kính Thiếu Khanh liền mang theo hộp giữ ấm đi vào phòng bệnh, Hạ Lam còn vui sướиɠ hài lòng mà cười cười nói: “Cháu của mẹ khẳng định đói bụng, đến, Dao Dao ăn cơm. Ôn Ngôn cũng ở đây sao, vừa vặn bồi Dao Dao trò chuyện, đứa nhỏ này, sắp sinh rồi còn rất sợ.”
Trần Mộng Dao cũng không dám phản bác giới tính con với Hạ Lam, Ôn Ngôn cười trêи nỗi đau của người khác lui qua một bên: “Cậu ăn trước đi, mình đi về trước, cậu yên tâm, thời điểm cậu sinh con mình khẳng định canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, tụi mình đều ở đó, ôn định đừng hoảng hối…”
Kính Thiếu Khanh mở miệng nói: “Tôi đưa cô ra ngoài.”
Ôn Ngôn vội vàng khoát tay áo: “Không cần không cần, anh bồi Dao Dao là được rồi, chỉ có ngần ấy đường, cũng không phải người ngoài cái gì, tự tôi đi là được.”
Kính Thiếu Khanh cũng không kiên trì, trận này anh là bị chơi đùa thảm nhát, mắt trần có thể thấy gầy không ít, dáng vẻ lộ ra càng thêm góc cạnh rõ ràng.
Từ phòng bệnh đi ra, Ôn Ngôn hờ hững đi đến cửa thang máy chờ đợi, nhận ra bên cạnh có người tới gần, cô theo quán tính dịch sang một bên, tưởng rằng là người đi chung thang máy.
Chờ người kia mở miệng, cô mới chú ý tới đối phương là ai.
*Trần Mộng Dao cũng sắp sinh nhỉ?”. Đọc Truyện
Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn lại, trong tay A Trạch còn mang theo cơm hộp, xem ra An Nhã cũng nằm viện chờ sinh, dù sao so với thời điểm Trần Mộng Dao mang thai chênh lệch thời gian không nhiều. Cô nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, An Nhã cũng sắp sao?”
A Trạch “ừ” một tiếng, lúc này thang máy mở ra, anh đứng ở nguyên chỗ cũ, chờ Ôn Ngôn đi vào trước, sau đó mới đi vào.
Bây giờ nhìn lại, trước đó chuyện An Nhã làm ra kia giống như là dư thừa, A Trạch là cha ruột của con cô ấy, lại là một người đàn ông biết chú trọng chỉ tiết, An Nhã đi theo anh, rất không có khả năng sẽ chịu khổ.
Hai người Ôn Ngôn và A Trạch lúc đầu cũng không quá quen, cho nên cũng chỉ là đơn giản trao đổi hai câu như thế mà thôi.
Nhưng ngẫu nhiên gặp phải A Trạch cũng nhắc nhở Ôn Ngôn, còn có Diệp Quân Tước quả “bom hẹn giò” kia, không chừng lúc nào liền sẽ nổ.
Trang viên Diệp gia.
Bên trêи bàn ăn, Diệp lão gia vô cùng chiếu có Khúc Thanh Ca, trêи mặt bàn cũng phần lớn là đồ ăn chuẩn bị cho phụ nữ mang thai, đến chuyện gắp thức ăn như vậy đều không đến lượt chính cô tự mình động thủ, nhưng trong nội tâm cô rõ ràng, gả đến Diệp gia mọi chuyện đều tốt, duy chỉ có Diệp Quân Tước không yêu cô…
Ông cụ đối với cô càng tốt, thì lãnh đạm của Diệp Quân Tước càng rõ ràng.
Ông cụ từ trước đến nay không quen nhìn thái độ lãnh đạm của Diệp Quân Tước đối với Khúc Thanh Ca: “Tước Nhi, bụng Thanh Ca cũng ngày một lớn, thừa dịp bây giờ chân của cháu còn đang thời kỳ dưỡng bệnh, bồi nó nhiều một chút, đừng suốt ngày một mình ngắn người, trong đầu nghĩ linh tinh.”
Mặt Diệp Quân Tước không đổi sắc ăn cơm, không có ý định trả lời.
Vì điều tiết bầu không khí, Khúc Thanh Ca chỉ có thể miễn cưỡng vui cười: “Không sao ông nội, Quân Tước chỉ là vì chân bị thương thời gian dài như vậy không thể tự do hoạt động, tâm tình không tốt mà thôi, cháu có thể hiểu được, cháu là tâm tình của phụ nữ mang thai cần chăm sóc, tâm tình của anh ấy cũng giống vậy, ông cũng đừng có nói anh ấy, bây giờ không phải mỗi ngày anh ấy đều ở nhà sao? Cháu muốn gặp liền có thể trông thấy, cũng coi như bồi cháu.”
Khúc Thanh Ca càng hiểu chuyện, ông cụ biểu hiện càng “tiếc rèn sắt không thành thép” Diệp Quân Tước.
Diệp Quân Tước không muốn ứng phó bầu không khí nặng nè, cầm lấy cây gậy đứng dậy rời đi. Chân của anh mấy tháng này khôi phục được không tệ, có thể hoàn toàn bỏ xe lăn dùng gậy chuyên chế tự mình đi. Nhưng ông cụ vẫn không có đem thực quyền sản nghiệp Diệp gia một lần nữa giao về đến tay anh, mặt ngoài là vì chiếu cố anh, trêи thực tế, chỉ sợ là muốn nhân cơ hội hạn chế anh.
Thấy anh còn chưa có ăn liền đi, Khúc Thanh Ca vội vàng đi theo, về đến phòng mới thấp giọng hỏi: “Anh thế nào? Ông nội chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, anh cũng đừng so đo với ông ấy, cứ dạng giương cung bạt kiếm này cũng không tốt, dù sao cũng là người một nhà, ông ấy là ông nội anh.”
Diệp Quân Tước thản nhiên nói: “Khúc gia có thể nói thân tình tình thân thì được, Diệp gia lại không như vậy. Ông ta đối tốt với cô, là bởi vì cô là người ngoài, cô họ Khúc.”
Hai chữ “người ngoài” phá lệ chói tai, Khúc Thanh Ca có chút thất lạc: “Cho nên, trong mắt anh, em cũng là người ngoài sao?”
Diệp Quân Tước không ó trả lời, hai đầu lông mày có chút không kiên nhẫn. Mỗi ngày anh không chỉ phải đấu trí đấu dũng cùng ông cụ, còn phải bận tâm tâm tình Khúc Thanh Ca, nói thật, anh không có kiên nhẫn, phương thức tốt nhất chính là giữ yên lặng.
Khúc Thanh Ca có chút tự giễu cười cười, không có so đo: “Nghe nói An Nhã sắp sinh, đã bắt đầu nhập viện rồi, Trần Mộng Dao ở bệnh viện cũng chờ sinh rồi.”