Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 722: Nhìn Anh Giống Ở Ngoài




“Ăn Vụng” Không?

Thấy anh bước lên lầu, Trần Mộng Dao tức đến sắp khóc: “Đây là thái độ giải thích của anh ấy sao? Cậu tin không Tiểu Ngôn?

Bây giờ đã mười một giò hơn rồi, đã trễ như vậy mà không có gì xảy ra ư? Tại sao Diệp Quân Tước lại có ý đồ cơ chứ? Rõ ràng Kính Thiếu Khanh dẫn theo người phụ nữ khác đến yến tiệc mà giấu mình. Mình đang mang thai không thể đi cùng thì thôi nhưng cậu vẫn đi được mà. Vậy tại sao Mục Đình Sâm không dẫn cậu theo? Nói dối cũng phải giống thật một chút chứ?”

Trong lòng của Ôn Ngôn đang rất rối rắm, nếu như không có Tự Như Linh thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô không thể nghĩ đến tâm trạng của mình mà ném hết nghi ngờ về phía sau đầu, an ủi: “Dao Dao, Mục Đình Sâm sẽ không nói dối đâu. Có thể vì lý do khác mà Kính Thiếu Khanh mới gạt cậu, đợi anh ấy trở về chúng ta hỏi thử được không? Cậu đừng tức giận nữa, đừng gấp. Giờ cũng trễ rồi, hay cậu đi ngủ một giấc trước đi?”

Trần Mộng Dao dựa vào sô pha, mắt cô đã đỏ hoe: “Mình có thể ngủ được sao? Bây giờ mình cảm thấy trời sắp sập xuống rồi, dạo gần đây mình luôn cảm thấy anh ấy giấu diếm mình điều gì đó, làm gì cũng không được tập trung. Đây không phải lần đầu anh ấy gạt mình rồi, mình phải làm sao để tin tưởng anh ấy đây?”

Ôn Ngôn im lặng, cô cảm thấy sắp không kiềm lại được mà nói ra chuyện Diệp Quân Tước có thể chính là Triển Trì nhưng cô lại cảm thấy nên làm vậy. Đứng giữa việc muốn giải thích lại không được giải thích thật không thoải mái. Hiện tại cô cũng không còn cách nào ổn định được tâm trạng của Trần Mộng Dao, đành phải đợi Kính Thiếu Khanh đến mà thôi.

Kính Thiếu Khanh còn chưa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ Mục Đình Sâm nên vội vã đổi hướng xe về phía Mục trạch.

Sau khi đi vào thì bước chân vội vã của anh chậm lại, anh đi đến trước mặt Trần Mộng Dao rồi cúi đầu nói: “Anh xin lỗi, là anh gạt em. Anh không phải đi bận chuyện công ty mà tham gia một bữa tiệc, bởi vì phải dẫn theo phụ nữ nhưng cơ thể em lại không được tiện, anh sợ em ghen nên mới không nói ra.”

Trần Mộng Dao nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, cô luôn cố gắng nén lại nước mắt: “Không phải đã nói trước là không được nói dối hay giấu diếm em nữa sao? Anh nói nhưng không giữ lời, làm sao em tiếp tục tin anh được nữa?”

Kính Thiếu Khanh nói gì, có thể vì thật sự anh không biết phải nói sao nữa rồi. Mục Đình Sâm đã nói cho anh biết rằng người gửi hình cho Trần Mộng Dao là Diệp Quân Tước nhưng anh không thể nói ra. Thà rằng cô hiểu lầm anh vẫn tốt hơn biết được người kia chính là Triển Trì.

Thế nhưng anh đã quên mát một điều rằng sự im lặng mới là đáng sợ nhất trong tình huống như vậy, bởi vì sự im lặng đồng nghĩa với việc thừa nhận tất cả.

Trần Mộng Dao như bùng nỗ mà cầm lấy gối ôm trên sô pha ném về phía anh: “Anh mau nói sự thật với em, anh ở sau lưng em làm như vậy máy lần rồi? Anh nói đi!”

Ôn Ngôn giật mình, lập tức kéo Trần Mộng Dao lại: “Dao Daol Cậu còn đứa bé trong bụng, không thể như vậy được!”

Trần Mộng Dao trở nên yên tĩnh, cô dùng đôi mắt lệ im lặng nhìn Kính Thiếu Khanh chằm chằm như thể đang tố cáo anh.

Kính Thiếu Khanh hít vào một hơi, anh không dám nhìn thẳng vào biểu cảm trên mặt cô vì ngoại trừ đau lòng thì anh chẳng còn cách nào nữa: “Anh không có, anh không hề làm ra những chuyện có lỗi với em. Chỉ là có một số chuyện anh không thể nói cho em biết mà thôi. Sáng mai thức dậy chúng ta hằng nói có được không? Giờ đã trễ lắm rồi, em phải cùng anh quay về nghỉ ngơi.”

Trần Mộng Dao lau đi nước mắt: “Em không về, bây giờ em chỉ cần nhìn thấy anh là cả người không khỏe. Ngoại trừ việc nghĩ đến cảnh anh ôm người con gái khác thì em còn tưởng tượng đến những cảnh tượng ác liệt hơn nữa. Anh đi đi, em muốn yên tĩnh một mình.”

Ôn Ngôn không thẻ tiếp tục đứng nhìn nữa, cô cảm thấy những lúc như vậy nên nói ra sự thật. Thế nhưng, cô vừa định mở miệng thì Kính Thiếu Khanh đã bị phát hiện và kịp thời cướp lời: “Được, ngày mai anh đến tìm em. Em bình tĩnh trước đi.”

Nói xong, anh nhìn Ôn Ngôn một cái rồi quay người rời đi.

Ôn Ngôn hiểu rõ ý tứ của anh, đành nuốt lại lời nói ở mép miệng vào trong.

Cô dẫn Trần Mộng Dao đến phòng ngủ dành cho khách, phải khó khăn lắm mới khiến cô thai phụ này ngủ thiếp đi. Lúc này Mục Đình Sâm gửi một tin nhắn cho cô: “Em qua đây.”

Trong lòng Ôn Ngôn có chút không thoải mái, trả lời: “Có chuyện gì thì nhắn tin được rồi, em đang trông coi Dao Dao.”

Thái độ của Mục Đình Sâm rất kiên quyết: “Nếu em không qua đây ngay thì anh sẽ qua đó.”

Tắt nhiên cô không thể để anh đến phòng khách rồi vì như vậy sẽ đánh thức Trần Mộng Dao mắt. Cô không còn cách nào, chỉ có thể khẽ khàng trở về phòng của Mục Đình Sâm: “Anh muốn nói gì?”

Vừa dút lời, cô đã bị anh kéo mạnh xuống giường. Mục Đình Sâm ở phía trên thô bạo giựt mở áo trên của cô, đồng thời cố định hai tay của cô khiến cô không có cơ hội phản kháng. Cô sợ làm ồn đến Tiểu Đoàn Tử nên không dám làm ra động tác quá lớn. Cô hơi tức giận, nói khẽ: “Anh làm gì vậy?”

Dường như anh đang phát tiết phiền muộn trong lòng mà trực tiếp đi vào chủ đề, không chút chuẩn bị: “Em đang nghỉ ngờ anh? Hử? Đây không phải là minh chứng tốt nhất sao? Bây giờ em vẫn còn cảm thấy anh có quan hệ gì với người phụ nữ khác đúng không?”

Cô cắn môi không nói, cô còn tưởng anh sẽ giải thích một tràng nhưng nào ngờ kết quả lại như vậy.

Trong bóng tối, thân hình của anh tùy ý phập phồng trên cơ thể cô. Ý thức của cô nương theo hơi thở nặng dần của anh mà ngày càng mơ hồ, anh cuồng nhiệt đánh mạnh vào giác quan của cô khiến cô chỉ có thể liên tiếp đầu hàng: “Em… em tin anh…”

Qua một lúc, trận mưa gió mới dừng lại.

Mục Đình Sâm nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô: “Em thấy sao? Đủ bình thường không? Nhìn anh có giống ở ngoài ăn vụng không?”

Ôn Ngôn bị anh chọc đến đỏ bừng mặt, anh ăn nói trực tiếp như vậy làm cô có chút không đỡ nỗi: “Em… em đã nói là em tin anh rồi… anh còn chưa bỏ qua sao? Anh không nói trước với em rằng người đi cùng với anh là Tự Như Linh cũng trách em được sao? Còn việc anh không biết Tự Như Linh sẽ xuất hiện thì không liên quan đến em mà là vấn đề của anh. Dù sao cũng chính là lỗi tại anh. Tối nay anh chăm sóc Tiểu Đoàn Tử đi, em phải trông chừng Dao Dao. Thật ra em muốn nói ra sự thật nhưng hình như Kính Thiếu Khanh vẫn muốn tiếp tục giấu cậu ấy, em sợ cứ tiếp tục như vậy thì Dao Dao sẽ ly hôn với anh ấy. Hai anh có thu hoạch được gì không?”

Mục Đình Sâm leo xuống khỏi người cô rồi nằm kế bên: “Có, Diệp Quân Tước đã thừa nhận cậu ta là Triển Trì, nhưng không cho anh lấy ADN của cậu ta. Cậu ta đã biết được bọn anh sẽ đến yến tiệc từ lâu nên đã chuẩn bị sẵn cả rồi, một khi bọn anh lấy mẫu thì sẽ không thể trở về được nữa. Mục đích của cậu ta cũng rất rõ ràng, ngoại trừ Trần Mộng Dao thì cái gì cũng không cân…”

Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, Triển Trì vượt qua sống chết trở thành Diệp Quân Tước vì Trần Mộng Dao ư? Cô nghĩ kỹ lại một chút thì quả thật mọi chuyện đều có thể xâu chuỗi lại được.

Triển Trì từ nhỏ đã phải trải qua đủ loại bi thảm, hầu như không nhận được yêu thương từ bố, mẹ thì chết sớm nên đi theo Từ Vinh Sinh. Trong tâm hồn nhỏ bé đó đối với Mục gia đã tràn ngập thù hận từ lâu, nửa đời trước của anh ta hầu như sống trong hận thù.

Đột nhiên Trần Mộng Dao xuất hiện, yêu anh ta hết ba năm trời, cô là người đã vô cùng quan tâm và chu đáo tận tụy với anh ta. Nhưng anh ta đã bỏ lỡ mắt tình yêu sâu đậm và chân thành này, không chỉ phát hiện một cách muộn màng mà anh ta còn hại Trần Mộng Dao nhà tan cửa nát. Đợi đến lúc anh ta hồi tưởng lại mới cảm thấy đã mắc nợ Trần Mộng Dao, khó có thể cắt đứt và quên đi để rồi dẫn đến sự có chấp của hôm nay.

Anh ta không cần gì cả mà chỉ cần Trần Mộng Dao- một người yêu anh hết thảy. Chỉ đáng tiếc rằng Trần Mộng Dao đã sớm yêu phải người khác, một người đáng để cô giao phó cả đời.

Vận mệnh luôn trớ trêu như vậy đấy, không bao giờ là bằng phẳng mà lúc nào cũng gập ghềnh ngoằn ngoèo, làm cho người ta trở nên vừa đáng thương vừa đáng hận.