()Câu nói Trung Quốc, ý chỉ không đủ tư cách/
năng lực đề làm việc gì đó.
Khương Nghiên Nghiên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đang trước mặt Mục Đình Sâm nên cô ta vẫn ráng duy trì nụ cười: “Xem ra tâm trạng chị không tốt lắm, chẳng lẽ hôm qua suốt đêm không
về gặp phải người không nên gặp rồi?”
Ôn Ngôn liếc Mục Đình Sâm đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt anh không cảm xúc đành lẳng lặng lên
lầu, cô cũng lười giải thích.
Lúc nãy cô nhìn thấy trên bàn có tài liệu, Trần Hàm đã đích thân tới, nhất định là đang bàn công việc, cho dù vậy cô vẫn không muốn nhìn thấy hai
người phụ nữ mà mình ghét cay ghét đắng.
Bởi vì cơ thể khó chịu, cô mơ mơ màng màng nằm trên giường cũng không ngủ được, nằm một hồi cũng không an giấc, má Lưu gọi cô xuống ăn, cô
nhìn thời gian thì đã trưa rồi.
Vừa xuống giường, cô còn cẩn thận nhắc chân lên rất sợ rằng sẽ lại khiến đứa bé trong bụng mình
giật mình.
Sau khi Ôn Ngôn rời giường liền gọi cho Trần Mộng Dao, biết được Trần Mộng Dao và Giang Linh tìm được nơi ở mới, cảnh sát vẫn chưa tìm ra kẻ đã cướp nhà ngày hôm qua, những việc như vậy thường xảy ra ở khu vực đó, hầu hết đều không có kết quả. Hơn nữa thiệt hại không lớn, chỉ mắt vài trăm tệ tiền mặt, ước chừng vụ án cũng
chỉ có thể khép lại như vậy.
Xuống lầu đã nghe thấy tiếng cười của Khương Nghiên Nghiên, biết Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên vẫn chưa rời đi, cô cũng lười xuống: “Má
Lưu, giúp con đưa cơm lên phòng.”
Má Lưu ở dưới lầu đáp lời cô, giây tiếp theo giọng điệu lạnh lùng của Mục Đình Sâm vang lên: “Hoặc
là xuống ăn, hoặc là không ăn.”
Ôn Ngôn dứt khoát chọn cái sau: “Má Lưu, con
không đói, má đừng lo cho con.”
Má Lưu có chút khó xử, bà càng nhìn Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên càng thấy khó chịu, khi bà bưng bát đĩa lên bàn cũng mang theo ý không hài
lòng, sắc mặt bà cũng không tót lắm.
Khương Nghiên Nghiên nói với giọng kỳ quái: “Anh Đình Sâm, bảo mẫu nhà anh tính tình cũng ghê gớm thật á, hình như bà ấy không vừa mắt
mẹ con em hay sao ấy…”
Mục Đình Sâm liếc má Lưu không nói gì.
Má Lưu xoay người ròi đi, giao công việc đưa thức ăn cho cô bảo mẫu nhỏ, lợi dụng Mục Đình Sâm không chú ý, bà đưa đồ ăn đến phòng Ôn Ngôn: *Ôn Ngôn, mau ăn con ơi, đừng giận thiếu gia
nữa.
Ôn Ngôn lắc đầu: “Má Lưu, má mau bưng đi đi,
nếu anh ấy biết thì tiền lương tháng này má không
nhận được đâu, kiếm tiền cũng không dễ dàng, không cần vì con như vậy. Con một bữa không ăn cũng không chết, huống gì bây giờ con cũng
không đói bụng…”
Nói không đói là giả, hiện tại cô cảm giác như mình có thể ăn cả một con bò, mang thai là một loại cảm giác rất kì diệu, khi nôn cũng là nôn thốc nôn tháo, lúc đói cũng là đói đến bụng dính vào
lưng.
Má Lưu không lay chuyển được cô nên đành mang đồ ăn đi, khi bà vừa đi đến phòng bếp, Khương Nghiên Nghiên đã gọi: “Má Lưu đúng không? Má vừa đi đưa đồ ăn cho chị à2”
Mục Đình Sâm sa sầm mặt: “Má Lưu.”
Má Lưu nhắm mắt bước tới: “Thiếu gia… Gần đây sức khỏe phu nhân không tốt, không thể nhịn đói được, cô ấy không thích mấy người khách này cũng không thể để cho cô ấy đói được, huồng hò…
cô ấy cũng chưa ăn miếng nào.”
Mục Đình Sâm gõ đôi đũa không nhẹ không nặng
xuống bàn: “Bảo cô ấy xuống đây.”
Má Lưu không nhìn nổi biểu cảm đắc ý trên mặt Khương Nghiên Nghiên, nỗi giận đùng đùng đi lên lầu: “Ngôn Ngôn, thiếu gia bảo con xuống dưới! Má bị người phụ nữ kia bắt gặp khi mang đồ ăn lên cho con!”
Ôn Ngôn bát lực thở dài: “Không sao con xuống liền, má Lưu má đi làm việc của má đi, đừng lo về
chuyện dưới bếp, đỡ phải uất ức ạ.”
Má Lưu tức giận nói: “Má không uất ức, nhưng người uất ức mới là con, trước mặt người ngoài thiếu gia cũng không giữ thể diện con chút nào! Cái cô Khương Nghiên Nghiên kia, mồm thì cứ chị chị em em thân thiết với con, quay lưng thì làm chuyện xấu, vừa nhìn đã biết không phải người tốt
lành gì!”
Ôn Ngôn không đáp, cô thận trọng bước xuống lầu
bước vào phòng ăn, Mục Đình Sâm lạnh lùng nhìn
cô: “Ăn còn có người mời sao? Tôi không dạy cô
phép tắc sao?”
Cô ngồi xuống, chỉ lo chăm chú ăn, cô đã sớm đói bụng, cô phải bình tĩnh trước mặt Trần Hàm, anh đối với cô thế nào, dù sao trong mắt người ngoài, người của Mục Đình Sâm phải luôn hoàn mỹ không thể soi mói điểm gì được, lạnh mặt đã là
cực hạn của cô rồi, cũng không thể quá quá đáng.
Ánh mắt Trần Hàm nhìn Ôn Ngôn như một người mẹ hiền: “Đình Sâm, quá khứ Ngôn Ngôn đều dựa vào con chăm sóc, tôi đây thân làm mẹ, lại hỗ thẹn
vô cùng nhưng tôi lại rất cảm kích cậu.”
Khương Nghiên Nghiên nghe máy lời này không thuận tai, không đợi Mục Đình Sâm mở miệng, cô ta đã lên tiếng: “Anh Đình Sâm thật sự rất tốt, con gái của kẻ thù vẫn có thể được nhận nuôi ở cạnh chăm sóc, nuôi một lần đã nuôi đến mười mấy
nam.
Sắc mặt Trần Hàm lạnh xuống, nhưng không tiện
phát tác: “Câm miệng.”
Vẻ mặt Khương Nghiên Nghiên vô tội: “Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ, chị thật sự rất may mắn mà.”
Động tác gắp rau của Ôn Ngôn cứng đờ, cơm trong miệng không nuốt trôi Khương Nghiên Nghiên này, lúc nào cũng có thể khiến cô buồn
nôn.
Mục Đình Sâm nhắm mắt lại, quét sạch vẻ tức giận trong mắt, đứng dậy nói: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi ăn xong rồi, chuyện này nên đến thư phòng
bàn.
Trần Hàm đứng lên, lịch sự cười: “Được, phiền
Cậu rồi.
Mục Đình Sâm không đáp, anh bước lên lầu mang theo lửa giận không rõ, đương nhiên là tức giận về
chuyện của Ôn Ngôn.
Sau khi Mục Đình Sâm rời đi, Ôn Ngôn ngược lại
ăn uống rất thoải mái, Khương Nghiên Nghiên liền lộ ra vẻ chán ghét: “Có vẻ như anh Đình Sâm nuôi cô cũng chỉ là nuôi sống mà thôi, không xem cô như tiêu thư nhà giàu mà chăm sóc nhỉ, ăn cứ như là quỷ chết đói đầu thai vậy, thảo nào anh Đình Sâm không thích cô, thấy cô liền phiền, phụ nữ
như cô ấy cũng chẳng lên được bàn.”
Trần Hàm thấp giọng quát: “Con câm miệng! Mẹ đã cảnh cáo con nhiều lần rồi, cắm…”
Trước khi Trần Hàm nói xong, Ôn Ngôn nghe không lọt tai ý “chăm sóc” vô nghĩa của bà ta, cô mỉm cười nói: “Chính vì thế nên bên cạnh Đình Sâm mới có cô đấy, không phải sao? Khương Nghiên Nghiên, nếu nhà tôi hạnh phúc không có chút vết nứt thì đào đâu ra cô nhân tình không
thấy được ánh sáng như cô?”
Khương Nghiên Nghiên vừa bị Trần Hàm quát lại bị Ôn Nhan chế giễu, cô ta tức không nhịn được,
oan ức chạy lên thư phòng tìm Mục Đình Sâm.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Trần Hàm và Ôn Ngôn, ánh
mắt nóng bỏng không chút che giấu của Trần Hàm rơi trên người cô, cô chán ghét không cách nào chịu nổi, cũng có lẽ cô không muốn đối mặt nên dứt khoát đặt đũa xuống: “Bà Khương, bà từ từ
dùng bữa, không cần khách sáo.”
Khi Trần Hàm nghe thấy ba chữ “Bà Khương”, ngực tựa như bị kim đâm: “Ngôn Ngôn…”
Ôn Ngôn mặc kệ Trần Hàm cũng lười nhìn dáng vẻ đạo đức giả của bà, tình mẫu tử đến muộn thế này thì khỏi đến cũng được, nều tình mẹ chỉ dùng
đề trả nợ, vậy thì không cô không cần.
Hơn ba giờ chiều, cuối cùng thì Trần Hàm và
Khương Nghiên Nghiên cũng rời đi.
Ôn Ngôn có chút phiền khi nghe động tĩnh bên ngoài, đột nhiên nghe thấy Trần Hàm nói: “Tôi đi nói chuyện riêng với Ôn Ngôn nhé, tôi nhìn sắc
mặt con bé không tốt lắm, chắc là khó chịu ở đâu.”
Cô cau mày, lại vô thức nín thở, giây tiếp theo có
người gõ cửa phòng. Cô trở mình làm như không
nghe thấy nhưng cửa vẫn bị đây ra.