Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 677: Không được phép không tiết chế




Kính Thiếu Khanh cười hỏi: “Trước đây mẹ ăn mạnh đến thế, vậy đến khi sinh con ra thì con nặng bao nhiêu? Chắc chắn thịt đều dồn hết lên người con chứ?”

Hạ Lam bĩu môi: “Con thì thua kém rồi, không mập được bao nhiêu. Lúc con còn trong bụng mẹ thì mẹ tăng đến bốn mươi mấy cân nhưng sinh con ra thì con chỉ có sáu cân mấy, còn chưa đến bảy cân nữa. Uỗổng công mẹ cần thận như vậy, trong thời gian mang thai đều sợ bị đụng trúng.”

Kính Thiếu Khanh có chút phiền não: “Từ nhỏ đến lớn mẹ đều bảo con thua kém rồi, nhưng con cảm thấy bản thân cũng không thua kém ở điểm nào đâu nhĩ? Con vẫn luôn là “con trai nhà người ta” của mấy bác hàng xóm đó thôi, chỉ có mẹ là chê con thua kém. Mẹ cũng từng trải qua việc mang thai rồi, ăn nhiều chưa chắc đã liên quan đến đứa bé nên sau này mẹ đừng ép Dao Dao ăn nữa. Thể chất của em ấy dễ tăng cân, dạo gần đây nhìn vào đã thấy em ấy vạm vỡ không ít rồi.”

Trần Mộng Dao âm thầm đạp chân anh một cái, cái gì mà vạm vỡ hả? Đừng dùng từ này để hình dung cô chứ?

Kính Thiếu Khanh chịu đau không dám lên tiếng, anh giả vờ bình thản ăn cơm. Lúc này Hạ Lam thở ra một hơi: “Được rồi, sau này Dao Dao muốn ăn bao nhiêu thì ăn, mẹ không khuyên nữa. Làm như chỉ có con đau lòng cho con dâu vậy, mẹ cũng đau lòng cho Dao Dao như con đấy.”

Trần Mộng Dao ăn cơm xong liền cảm thấy buồn ngủ nên đi lên lầu nghỉ ngơi trước. Buổi sáng dạo phố lâu như vậy làm cô mệt mỏi hơn bao giờ hết, phải thừa nhận rằng một khi mang thai rồi thì hơi khác với ngày xưa. Ban đầu cô còn không cảm nhận được sự thay đổi nhưng càng lâu thì sự thay đổi ấy lại càng rõ rệt.

Kính Thiếu Khanh nán lại ở dưới lâu một lúc mới đi lên, anh vừa đầy cửa thì đã bị Hạ Lam gọi lại: “Con làm gì vậy? Con qua phòng khách cách vách ngủ đi, đừng làm phiền Dao Dao nghỉ ngơi.”

Anh hơi hoang mang: “Tại sao? Sao con lại làm phiền em ấy nghỉ ngơi được chứ? Chúng con ngày nào cũng ngủ cùng nhau mà?”

Hạ Lam chẳng buồn giải thích kéo anh đi: “Con làm ơn bót lại cho mẹ. Bây giờ Dao Dao còn đang mang thai, không được phép không tiết chế!”

Toàn thân anh đều khó chịu: “Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Mẹ có biết rằng con đã bao lâu chưa chạm vào em ấy hay không? Thôi, con không tiện nói với mẹ về mấy chuyện này, mẹ đi lo cho người chồng của mẹ đi. Mẹ có thể thôi lo cho chồng của người khác không? Đi đi đi!”

Bộ dạng của Hạ Lam chính là không muốn thương lượng thêm, bà nhét anh vào phòng ngủ dành cho khách rồi cảnh cáo mấy câu mới chịu rời đi.

Trần Mộng Dao ở phòng kế bên đợi mãi chẳng thấy anh quay lại liền ngủ không ngon, cô mơ mơ hồ hồ lấy điện thoại ra gọi cho anh: “Anh đang làm gì vậy? Về phòng ngủ đi thôi.”

Anh khóc không ra nước mắt: “Mẹ anh bắt anh phải ngủ ở kế phòng em, sợ anh sẽ làm gì với em. Em là con gái ruột của bà, còn anh là thằng con nhặt về.”

Cô nhìn chằm chằm phía cửa phòng rồi nói nhỏ: “Vậy đợi trễ một chút anh lén lút chạy qua đây, em lạ giường nên không có anh ngủ cùng thì càng ngủ không được. Ở bên ngoài vừa mưa lớn vừa sắm chớp nên em sợ.”

Ngữ khí của anh dịu dàng hơn: “Được, vậy trễ một chút nữa anh qua bên em. Em ngủ trước đi, đừng sợ.”

Đợi đến khi gần mười một giờ đêm, Hạ Lam và Kính Thành Húc mới thϊế͙p͙ đi. Kính Thiếu Khanh như trút được gánh nặng, anh thật không hiểu ni tại sao người già bây giờ lại có thể chịu đựng giỏi như vậy. Anh lén lút lẻn qua phòng ngủ của Trần Mộng Dao rồi thành thục cởi quần áo leo lên giường, đem người vừa thơm vừa mềm kia kéo vào trong lòng, ôm chặt không rời.

Trần Mộng Dao ở trong vòng tay anh điều chỉnh lại tư thế: “Tại sao anh lại không mặc đồ?”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng hơi nhô lên của cô: “Hôm nay mở máy điều hòa thì lạnh, không mở thì có chút nóng. Em ngủ đi, ngày mai chúng ta quay về rồi.”

Cô cọ cọ lên ngực anh: “Em ngủ không được, lúc nãy đã ngủ một chập rồi. Hôm nay em đã sắm sửa hết trang sức cho hôn lễ, đi dạo phố mệt muốn chết. Anh thì lại ở nhà nhàn rỗi làm em thấy bất công quá.”

Anh đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh không hề trốn ở nhà nhàn rỗi đâu, anh phải đến công ty đấy. Anh nói thật đó, em không ở cạnh anh thì làm sao anh có thể nhàn rỗi được chứ? Không có tâm trạng để nhàn rỗi.”

Cô cười ngốc, ngón tay vẽ vài vòng trêи lồng ngực anh làm tim anh cảm thấy ngứa ngáy: “Đừng động vào anh, anh sẽ không chịu nổi đâu đấy. Đã qua bao lâu chưa làm rồi, anh cũng không biết mình nhịn bằng cách nào nữa…”

Cô cố tình khiêu khích anh: “Vậy thì đừng kìm nén nữa. Anh nhịn lâu như vậy chắc cũng phá kỷ lục rồi đúng không? Kỷ lục cấm ɖu͙ƈ của tuổi thành niên, ha ha.”

Anh thật muốn trực tiếp đè cô xuống dưới rồi làm gì thì làm nhưng lại sợ Hạ Lam đột nhiên chạy đến gõ cửa nên không làm ra động tác quá lớn: “Đủ rồi đấy, em mau ngoan ngoãn đi ngủ đi. Cùng lắm thì nhịn thêm vài tháng, đợi em sinh xong thì chúng ta không sinh nữa, quá dày vò rồi.”

Trần Mộng Dao chợt nhớ đến lần kiểm tra trước anh đã lén lút tìm bác sĩ nói chuyện, cô cười xấu xa: “Chẳng phải anh đã lén lút đi hỏi bác sĩ khi em đang làm kiểm tra thai sản sao? Bác sĩ nói sao?”

Nghĩ đến chuyện này, sự kiên trì của Kính Thiếu Khanh mới được nới lỏng một chút: “Bác sĩ nói… sau ba tháng thì có thể TÔI Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trần Mộng Dao đang nghĩ đến Ôn Ngôn thật thông minh, đến mấy chuyện này cũng biết. Riêng Kính Thiếu Khanh thì đang đấu tranh tư tưởng xem nên nhịn hay không. Đúng lúc này, cả hai chợt nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, chắc không phải Hạ Lam “đi tuần” lúc nửa đêm đấy chứ?

Lòng anh như có cọng lông vũ không ngừng dao động, vòng tay đang ôm lấy cô vô thức siết chặt hơn: “Hay là… chúng ta làm một lần?”

Trần Mộng Dao cố ý đẩy anh ra: “Không muốn, em muốn ngủ tiếp thôi.”

Tên đã lên cung, không thể nói không được nữa thì làm sao anh lại nghe lời cô cơ chứ? Anh lật người cô lại, ở phía sau giữ lấy eo cô rồi thuần thục cởi quần áo trêи người cô. Anh nhìn bờ vai trắng ngần của Trần Mộng Dao lộ ra dưới ánh sáng le lói, hơi thở có chút nặng nề. Tiếp đó anh kìm không được mà cúi đầu cắn lên đó một ngụm.

Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, toàn thân đều mềm nhữn.

Vùng cổ bị tóc anh chọc phải dấy lên cảm giác ngứa ngáy: “Anh tới thật à?”

Anh không nói gì mà dùng hành động thay cho câu trả lời.

Hai người đã tịch mịch một quãng thời gian dài nên thời khắc này không máy để tâm đến chừng mực nữa. Lúc cô nhịn không được phát ra một tiếng rêи rỉ thì anh đã đưa tay che miệng cô lại: “Đừng lên tiếng, mẹ anh mà nghe thấy thì lại bắt anh ra Lệ XiÊn ngoài mật.

Cô có chút ủy khuất, giờ muốn kêu cũng không thể kêu, trong lòng đều bị dồn nén đến hoảng hốt. Bởi vì không tài nào tận hứng nên cô bèn cắn lên ngón tay anh. Kính Thiếu Khanh ăn đau nhưng thần kinh đồng thời tê dại, cảm giác hưng phắn trào lên tận đỉnh đầu.

Trần Mộng Dao cảm nhận được liền nói: “Như vậy là xong rồi à?

Anh đánh nhẹ lên ʍôиɠ cô một cái: “Cái gì mà xong hả? Nếu không phải do em cắn anh thì xong được sao?”

Cô cười đến run rẫy cả người và không để ý đến âm lượng của mình, tiếp đó ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân. Giọng nói của Hạ Lam liền vang lên ngay sau đó: “Dao Dao, con thức rồi à? Trong bếp còn có canh, con muốn uống một chén không? Để mẹ múc cho con một chén nhé?”

Kính Thiếu Khanh vội vã ra hiệu từ chối, nếu bây giờ mà mở cửa ra thì bại lộ hét rồi. Cô nhịn cười trả lời: “Con không uống nữa, bây giờ con không đói. Con ngủ tiếp đây, ngày mai con sẽ uống. Mẹ không cần lo cho con nữa, mẹ đi ngủ đi.”

Hạ Lam đáp lại một tiếng rồi rời đi, Kính Thiếu Khanh liền thở phào: “Anh đi tắm đây. Đợi em ngủ rồi anh sẽ về phòng kế bên.

Nếu không ngày mai mẹ anh nhìn thấy lại cần nhằn nữa, lỗ tai anh sắp mọc nhộng luôn rồi.”