Mục Đình Sâm lấy trong ví ra một chiếc thẻ, ném lên bàn trà, anh phớt lờ cô, thuận tay cầm cuốn
tạp chí lên đọc.
Ôn Ngôn cầm tắm thẻ lên nói cảm ơn rồi quay Sỉ Vi tựu TH N TC
người lên lâu, cô nói trước với má Lưu là cô không
ăn cơm tối, giờ cô chỉ muốn ngủ, cảm giác như có
người nhắn mí mắt mình, rất nặng.
Cơm nước dọn lên bàn, Mục Đình Sâm không thấy bóng dáng cô liền có chút không vui: “Cô ấy đâu?”
Má Lưu đáp: “Phu nhân không khỏe nên nói không ăn cơm. Thiếu gia, gần đây phu nhân cứ buồn nôn nôn khan hoài ấy, cái đó… cái đó… vẫn chưa tới,
tôi bảo cô ấy tranh thủ đến bệnh viện rồi.”
Đồng tử Mục Đình Sâm đột nhiên mở to: “Bà nói
cái gì?”
Má Lưu nhớ lại những gì vừa nói, sau khi xác
nhận không có vấn đề gì, mới yên tâm nói: “Chính là như vậy, không thì thiếu gia cậu dẫn cô ấy đến
bệnh viện đi?”
Trong mắt anh hiện lên một tia phức tạp khó phân, rất nhanh đã khôi phục bình thường, anh cầm đũa lên, thản nhiên ăn cơm: “Để Trần Nặc đưa cô ấy
đi, tối nay tôi có chuyện.”
Má Lưu thở dài xoay người rời đi, động tác gắp rau của anh dừng lại, anh cầm điện thoại lên gọi cho Trần Nặc: “Đưa cô ấy đến bệnh viện, khoa
phụ sản, xác nhận xem cô ấy có thai hay không.”
Cúp điện thoại chưa được một phút, Trần Nặc đã vội vàng chạy đến, má Lưu Mã vội lên lầu gọi Ôn Ngôn dậy, lúc Ôn Ngôn đi xuống đã cả người bơ phờ, vẻ mặt vô cùng kém: “Đi ngay bây giờ à? Tôi
muốn ngủ…”
Trần Nặc quy củ nói: “Có bệnh phải khám bệnh trước, không thể chậm chạp, thiếu gia bảo tôi đưa
cô đi, phu nhân cô theo tôi.”
Õn Ngôn nhìn lướt qua phòng ăn, miễn cưỡng đi
theo Trần Nặc rời đi.
Khi đến bệnh viện, Trần Nặc đến thẳng khoa khoa phụ sản làm thủ tục đăng ký.
Cô có chút không nói nên lời: “Trần Nặc, anh đăng ký khoa phụ sản làm gì? Dạ dày tôi khó chịu quá, trước hết đi khám bụng đi, chụp phim gì đó ấy.”
Cô không muốn Trần Nặc một tên đàn ông đi cùng mình đi khám kinh nguyệt không đều, quá xấu hỗ
mà…
Trần Nặc cần thận nói: “Là thiếu gia dặn ạ.”
Mục Đình Sâm dặn? Anh ta… muốn xác nhận xem
cô có thai không à?
Cô không nói gì nữa theo Trần Nặc đến khoa phụ sản.
Vì là bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn là buổi tối
nên cũng không có nhiều người. Trong phòng khám có một bác sĩ nữ trung niên, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô còn sợ là bác sỹ nam thì
ngại chết mát.
Bác sĩ rất chuyên nghiệp hỏi: “Cô bị gì vậy?”
Cô trả lời: “Cái kia… đã chậm một tháng rồi.”
Bác sĩ hỏi: “Có triệu chứng gì không? Ví dụ như
tức ngực, buồn nôn, hôn mê, thèm ngủ…?”
Khi nghe được câu hỏi như vậy, cô chợt hoảng hốt, cô có tất cả những triệu chứng này: “Có
những… triệu chứng này thì bệnh gì vậy ạ?”
Bác sĩ nâng mắt kính nói: “Rất có thể là mang thai, nhưng phải chẩn đoán chính xác rồi mới kết luận
được, cô đã kết hôn chưa? Bao nhiêu tuôi rồi?”
Cô có xúc động muốn rời khỏi đây, liếc sang bên ngoài Trần Nặc đang đứng đợi, cô nhắn mắt trả
lời: “Kết hôn rồi, 21 tuổi.”
Bác sĩ quả quyết rút phiếu kiểm tra ra: “Cô đi kiểm
tra trước đi, khi nào có kết quả thì đến gặp tôi.”
Bước ra khỏi phòng khám, cô lắc đầu như trống bỏi: “Tôi nghĩ tôi không sao cả, Trần Nặc, tôi không
khám nữa, chúng ta về đi.”
Trần Nặc tưởng cô sợ chích kim liền an ủi: “Không sao đâu, chỉ là xét nghiệm máu thôi, chích một xíu
là xong ngay thôi.”
Ôn Ngôn yên lặng không nói gì, cô đến khoa xét nghiệm máu, nhìn chằm chằm y tá đang đâm kim lấy máu mình, màu máu đỏ tươi chảy đầy hai ống
nghiệm.
Trần Nặc lẫm bẩm, hình như cô ấy không sợ… vậy
sao lúc nãy cô ấy lại sợ hãi như thế nhỉ?
Rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm máu, số liệu chằng chịt trên đó cô đọc mà mù mờ, cầm tờ giấy kết quả đến phòng khám, điện thoại của Trần Nặc
vang lên: “Phu nhân, tôi đi trả lời điện thoại trước.”
Bác sĩ nhìn thoáng qua tờ giấy liền nói: “Mang thai
rồi.”
Máu trong người cô tựa như bắt đầu chảy ngược,
tay chân lạnh ngắt: “Bà chắc chứ?”
Bác sĩ thấy sắc mặt cô không được tốt, lạnh lùng nói: “Không muốn thì có thể hẹn lấy ra, thường khi còn chưa quá lớn. Khuyên cô không muốn có con thì cũng đừng bát cần để dính bầu như vậy, đứa
trẻ đau khổ mà người lớn cũng không dễ chịu gì.”
Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Chỉ cần đứa trẻ
khỏe mạnh thì tôi muốn”.
Đây là điều cô hy vọng… Mục Đình Sâm từng nói, chỉ cần cô sinh con thì sẽ để cô đi… Rõ ràng là gần với tự do như vậy nhưng tại sao cô… vẫn
không thể vui vẻ?
Lúc này, Trần Nặc gọi xong đi đến: “Bác sĩ, kết quả
khám bệnh thế nào?”
Bác sĩ đặt giấy ra trước mặt đang định nói thì Ôn Ngôn đột nhiên cướp lời: “Tôi không mang thai, hôm nay muộn quá, ngày mai tôi tự đi kiểm tra dạ
dày!”
Bác sĩ hơi ngạc nhiên, Ôn Ngôn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà, bác sĩ im lặng vài giây rồi nói: “Khi về cần chú ý dạ dày hơn, đừng để đói. Muốn ăn gì thì cứ ăn, chỉ cần đừng ăn máy thứ tuyệt đối cám, không phải ăn kiêng, cũng chớ có uống thuốc tầm
bậy tầm bạ đấy.”
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, lời căn dặn của bác
sĩ cô nghe hiểu hét: “Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”
Cô không biết tại sao mình lại muốn giấu chuyện mang thai, đó là phản ứng hoàn toàn theo bản năng. Ở trong thế giới của người khác, sự xuất hiện của một sinh mệnh mới điều hạnh phúc và
may mắn, nhưng với cô nó lại quá nặng nè…
Năm đó có phải Trần Hàm cũng cảm thấy quá
phiền phức nên mới bỏ cô mà đi nhỉ? Cô giống hệt như đứa trẻ trong bụng mình, tồn tại đã là một loại
bi ai.
Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm vẫn đang ở đó,
cứ như thể anh đang đợi tin cô.
Khi Trần Nặc nói cô không có thai, mặt Mục Đình Sâm vô cảm xúc, anh đứng dậy đi về phía cửa:
“Khỏi cần tiễn tôi, tôi tự lái xe.”
Ôn Ngôn nhìn anh rời đi, trong lòng chợt nghĩ nếu đứa nhỏ sinh ra thì bọn họ sẽ triệt để không dây dưa gì nữa, sau này người đàn ông đã ăn sâu bám rễ trong sinh mệnh cô hơn mười năm trời sẽ hoàn toàn biến mắt khỏi thế giới của cô… Sau cùng, chính cô là người đi đến bước đường này,
hơn nữa. còn là một đi không trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn bị một cú điện thoại đánh thức.
Cô sững sờ ấn nút trả lời, giọng nói của Lâm Táp
từ đầu dây bên kia truyền đến: “Vẫn chưa dậy
sao? Nghe nói gần đây cô đang tìm việc, có muốn
căn nhắc về công ty tôi không?”
Cô lập tức tỉnh ngủ: “Làm sao anh biết tôi đang tìm
việc?”
Lâm Táp cười rất hả hê: “Hiện tại người trong ngành đều biết Mục phu nhân ra ngoài tìm việc, còn tưởng rằng Đình Sâm hà khắc với cô, không cho cô tiền tiêu, tôi còn nghe nói đây này, cô nói có xấu hỗ không hả? Nếu cô thật sự thiếu tiền thì về chỗ tôi đi này, không thì còn có ai muốn tuyển cô chứ?”
Cô hơi suy sụp, nhưng cô không ngờ rằng mình mới ra ngoài tìm việc làm sẽ hủy hoại danh tiếng của Mục Đình Sâm đến thế: “Tôi… tôi sẽ cân
nhắc.”