*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hết sốt, tinh thần Tiểu Đoàn Tử trở nên tốt hơn, cũng có khẩu vị. Ôn Ngôn cũng thở phảo nhẹ nhõm, kiên quyết đuổi Mục Đình Sâm về, con cái bị bệnh cũng không thể kéo kéo theo cả nhà, cũng không phải không ở là không được.
Một bên khác, trong bệnh viện khác, Kính Thiếu Khanh ở trước giường bệnh của Hạ Lam trông suốt một đêm, sáng sớm đáp ứng yêu cầu của mẹ mua vải và nho lột sẵn, bưng đến trên tay bà: “Con thấy mẹ ngoại trừ không tiện đi lại, còn lại không ảnh hưởng đến ăn uống, không phải mẹ có tài xế riêng sao? Rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
Hạ Lam vừa ăn vừa phàn nàn nói: “Còn nói sao, tài xế của mẹ lái xe vẫn luôn rất tốt, đều đã nhiều năm như vậy, thế mà lần này còn bị thương thảm hơn cả mẹ. Tí nữa con đi mua đồ dinh dưỡng thì qua thăm cậu ấy một chút, cái này cũng coi là tai nạn lao động của cậu ấy, tiền thuốc men chúng ta nên trả. Hôm qua lúc ra cửa còn rất tốt, ai biết lúc qua ngã tư đường lại có một chiếc xe tông thẳng vào chúng ta, giống như là cố ý vậy, đụng xong liền chạy. Cảnh sát giao thông bên kia tra xét, bố con nhìn chằm chằm, chiếc xe kia là dùng biển giả, tạm thời bắt không được người, xem như chúng ta xui xẻo vậy.”
Hạ Lam thuận miệng, lại đưa tới cho Kính Thiếu Khanh ngờ vực vô căn cứ, biển số giả, giống như là cố ý gây chuyện, đụng người xong liền chạy thoát hoàn hảo, cái này nghe giống như là có âm mưu gì… Nhưng nghĩ lại, ai nhằm vào Hạ Lam? Xưa nay Hạ Lam không gây chuyện thị phi, Kính gia cũng không có kẻ địch, hi vọng chỉ là hiểu lầm thôi…
Thấy anh như hồn lìa khỏi xác, Hạ Lam chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không phải con đi chỉ nhánh công ty sao? Thế nào? Đã gặp Dao Dao chưa?”
Anh nhíu mày nói: “Mẹ muốn nói cái gì?”
Hạ Lam cười nói: “Con biết mẹ muốn nói cái gì mà, mẹ của con nhọc lòng như thế, con cũng không nên phụ ý tốt của mẹ. Từ lần đầu tiên mẹ gặp Dao Dao, đã cảm thấy hai con rất hợp, con có thích một người hay không, mẹ vẫn nhìn ra được, ra sức cho mẹ, mẹ muốn trước khi tàn phế có thể ôm cháu nội đi dạo, muốn khoe khoang với các chị em của mẹ. Gần đây mẹ một mực xui xẻo như vậy, không chừng ngày nào tàn phế thật, con coi như là tận hiều đi.”
Hiện tại không có Kính Thành Húc ở đây, lại không có người ngoài, Kính Thiếu Khanh có thể trải lòng với Hạ Lam: “Vốn dĩ tối hôm qua con ăn cơm cùng cô ấy, đang nói đến chuyện của con và cô ấy, bên này liền có điện thoại đến, có thể trách con sao? Đề từ từ đi, về sau lại tìm cơ hội, trước xử lý việc của mẹ đã. Con cũng muốn nghe theo lời mẹ, nhưng sao việc lại dễ dàng như thế được?”
Hạ Lam có chút ảo não: “Ôi chao, con nói xem, mẹ sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, lại có chuyện đúng vào lúc con đang làm chính sự. Mẹ ở đây không sao rồi, con yên tâm đi, tổng công ty bên này mẹ có thể để ý giúp con, con trực tiếp đi chỉ nhánh công ty bên Nam Thành đi, ở cùng Dao Dao nhiều một chút, tìm cơ hội, nhanh nhanh đi.”
Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Mẹ bảo đi thì con liền đi sao? Lái xe thế nào, cả đêm qua con ngủ không ngon, làm sao lái xe đây? Được rồi, con thấy mẹ thật sự không cần con, chờ người thay ca tới con đi liền. Chuyện bên chỉ nhánh công tu đều xử lý tốt, hiện tại cũng không cần qua đó, vẫn là ở tổng công ty bên này đã đi, có việc cần thì lại đến.” Kỳ thật anh nghĩ nên bồi Lâm Táp nhiều một chút, sau khi Lâm Táp xuất viện liền ở lại nhà không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều vùi đầu sáng tác thiết kế, mời một dì chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, chủ yếu là sợ thời điểm phát bệnh không có ai bên cạnh.
Hạ Lam cũng là thương con trai, không có ép buộc anh: “Được được được, tự con quyết định đi, bố con cũng tới ngay thôi, bây giờ con trực tiếp đi thôi, lúc này mẹ không xuống giường, cũng không cần đến con.”
Kính Thiếu Khanh biết Kính Thành Húc sẽ không rời khỏi Hạ Lam quá lâu, nếu không phải lần này xảy ra sự có, sẽ lưu lại không rời đi rồi: “Vâng, con đi trước, có việc gọi cho con.”
Anh vừa đi, Hạ Lam liền cầm lên điện thoại di động gửi cho Trần Mộng Dao một tin nhắn: “Dao Dao, cuối tuần cháu có về không? Dì nhớ cháu lắm, lâu rồi không gặp cháu.”
Tinh thần anh nhìn qua rất tốt, thực sự nhìn không ra là một người hấp hối sắp chết, càng ở trạng thái bình tĩnh như vậy, càng là để cho người ta cảm thấy bi thương.
Kính Thiếu Khanh tiện tay lấy cái gối ở salon đánh lên người Lâm Láp: “Ngày nào cậu cũng ở nhà thế à? Hay là ra ngoài chơi đùa cùng anh em một chút?”
Lâm Táp tiếp được, thuận thế ôm gối ôm: “Đi chỗ nào chơi?
Quán ăn đêm? Em không chơi nổi, không thể uống rượu, không thể tùy tiện ăn cái gì, nếu không sẽ càng chóng chết.
Hiện tại em rất tốt, lại không cần mỗi ngày đến công ty bận rộn, thoải mái muốn làm gì làm gì, loại cảm giác này coi như không tệ. Em không muốn sinh hoạt tùy ý như trước kia nữa, rõ ràng yên tĩnh như thế này cũng rất tốt mà.”
Kính Thiếu Khanh nâng nâng khóe môi, đi lên trước nhẹ nhàng đặt tay trên vai Lâm Táp: “Cậu gầy đi nhiều rồi. Kỳ thật cũng không nhất định phải đi quán ăn đêm, lúc này tôi còn muốn kéo cậu đi quán ăn đêm cũng quá không phải người, ý của tôi là, đi ra ngoài một chút, nhìn xem phong cảnh, để cậu cảm thụ một chút trăng thanh gió mát.”
Lâm Táp thở dài: “Anh nói xem nếu hiện tại em đi leo núi, có thể chết trên đường không? Em cũng muốn đi xung quanh một chút, thế nhưng là… muốn sống thêm máy ngày… Thời tiết quá nóng, em cảm thấy em hẳn là gánh không được. Anh cũng không cần quan tâm em, em hi vọng trước khi em nhắm mắt, có thể nhìn thấy anh kết hôn. Nói thật, anh nỗ lực chút đem Trần Mộng Dao trở về đi, lần đầu tiên em thấy anh thích một người đến thế, hai người như thế này, em chết cũng không nhắm mắt.”
Khóe môi Kính Thiếu Khanh cười có chút đẳng chát chát: “Làm sao cậu cũng nói như vậy? Mẹ tôi cũng suốt ngày muốn tôi đi tìm Trần Mộng Dao, nhưng mấu chốt là người ta không có cái ý kia với tôi. Khi ở cùng nhau, đặc biệt an tâm, nhưng một khi chia tay, liền có thêm quá nhiều không xác định, rõ ràng… Từng coi là vô cùng hiểu rõ một người, sau khi chia tay, lại giống như là không thể hiểu được, tình cảm thật sự là một thứ quá phức tạp đi.”
Lâm Táp trầm mặc, tựa hồ nghĩ đến ai.
Kính Thiếu Khanh trêu chọc nói: “Có phải là dư vị trở về rồi, phát hiện cậu không có tình yêu nào thực sự khắc cốt ghi tâm?”