Kính Thiếu Khanh đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống: “Ừ.”
Amy hít sâu một hơi, yếu ớt quay về bàn làm việc của mình, bỗng nhiên Kính Thiếu Khanh hỏi: “Vậy mọi người định đi đâu ăn? Công ty có cung cấp cơm mà? Sao không ăn cơm tối?”
Bề ngoài là anh ta nói chuyện với Amy, thật ra là hỏi tại sao Trần Mộng Dao không ăn cơm tối.
Amy ngừng một lát rồi đáp: “Gần đây Trần phó tổng rất có gắng, bận đến mức không lo ăn. Gần công ty có một quây hải sản mới mở, tôi nghe các đồng nghiệp ăn rồi nói rằng cũng ngon đấy, nên tôi muốn ăn thử, vậy… Kính tổng có muốn đi ăn cùng không?”
Trần Mộng Dao cảm thấy đầu óc Amy rút gân rồi, khó khăn lắm nói tan ca, có thể thả lỏng đi ăn đồ nướng, còn muốn dẫn con hỗ theo, ăn mà an tâm được à? Cô thì không hoảng hốt, chẳng lẽ Amy cũng không sợ? Trong lòng cô yên lặng cầu nguyện Kính Thiếu Khanh đừng đồng ý, cái miệng cao quý của anh mà ăn hải sản tự chọn gì?
Hình như Kính Thiếu Khanh đọc được cái gì đó trên mặt Trần Mộng Dao, anh bèn đồng ý với vẻ cố ý: “Được, đã lâu rồi tôi chưa đi ăn hải sản tự chọn, thỉnh thoảng đi một lần cũng được.”
Trần Mộng Dao nhụt chí, cúi thấp đầu, OK, để đồ ăn ngon xua đi sự bất mãn trong lòng cô đi, dù gì cô cũng không dám nói chuyện.
Mục trạch.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử và Mục Đình Sâm đi hóng mát trong sân, cứ đứng trong phòng điều hòa mãi, xương cốt khắp người sẽ mềm hết, phải hưởng gió trời mới có thể thoải mái. Khó khăn lắm hôm nay Mục Đình Sâm mới về sớm như vậy, Tiểu Đoàn Tử cực kỳ hưng phán, không hề buồn ngủ, Mục Đình Sâm cũng cưng chiều thằng bé, ngồi trên ghế, để Tiểu Đoàn Tử trong lồng ngực quay cuồng.
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm Mục Đình Sâm một lát, do dự nói: “Ừm… em muốn thượng lượng với anh một chuyện.”
Cô lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Em đã đi xem nhà cũ của Ôn gia rồi, không ai ở, hoang vu đổ nát, đó là nhà mà trước đây bố em ở, bà nội để nó lại cho em, em không thể nhìn nó hoang tàn như vậy được… em nghĩ là nên sửa sang lại một tí, tìm người canh nhà giúp, em biết đó là một số tiền rất lớn, trong tay em cũng có một chút tiền, chắc là không đủ. Anh có thể… tài trợ cho em số tiền còn lại không?”
Mặc dù là vợ chồng nhưng cô vẫn thấy ngại mở miệng đòi tiền anh, lúc trước luôn là anh nhét vào tay cô, chủ động nói ra, cô luôn cảm thấy không được ôn lắm.
Mục Đình Sâm không đồng ý ngay: “Em xem rồi? Tình huống tệ lắm à? Trời nóng thế này, khi nào thì em dẫn con ra ngoài?”
Thấy anh không nhắc đến tiền, lòng Ôn Ngôn rất sửng sốt: “Vào buổi sáng ấy, khi đó trời chưa nóng lắm, đúng là tình trạng nhà cũ rất tệ, cỏ dại mọc đầy sân, không hề có sức sống.”
Nghe vậy, Mục Đình Sâm suy tư một lát: ‘Nếu em muốn sửa sang thì anh sẽ để chú Lâm tìm người làm giúp là được, em đừng quan tâm đến chuyện tiền bạc. Hiếm khi em chủ động mở miệng nói, sao anh có thể không đồng ý chứ? Anh biết ý nghĩa của căn nhà kia với em mà, em đừng lo.”
Thấy anh đồng ý, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Em sẽ lấy tất cả tiền em tích góp ra, tiền tìm người canh giữ căn nhà cũng để em trả đi, cảm ơn anhl”
Mục Đình Sâm kéo cô đến trước mặt mình: “Em cứ giữ tiền của mình lại đi, bất kể là em muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp em, cho nên em đừng nói câu cảm ơn này, có thể ở lại bên cạnh anh mới là sự cứu rỗi tốt nhất của em đấy, phải là anh cảm ơn em mới đúng!”
Sự cứu rồi tốt nhát à? Lần đầu tiên cô thấy rõ áy náy mà anh tỏ ra với lỗi lầm lúc trước, cũng thật lòng muốn ôm anh.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử tinh thần hưng phán, cô thử đề nghị: “Hay là… để Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu giữ? Bây giờ nó còn chưa buồn ngủ, chắc là sẽ không làm ầm đâu.”
Mục Đình Sâm khựng một lát mới hiểu được ý của cô, bình thường luôn là do anh đề nghị bỏ qua “cái bóng đèn nhỏ” này một cách mãnh liệt, hôm nay hiếm khi cô chủ động nói ra, dĩ nhiên là anh vui lắm: “Được, bây giờ em ôm con đi đi, anh về phòng đợi em.”
Ôn Ngôn đỏ mặt ôm Tiểu Đoàn Tử đi, tìm má Lưu, cô cố gắng tỏ thái độ bình thường, cố sức đè nén rung động mạnh mẽ liên tục của trái tim: “Má Lưu, má giữ Tiểu Đoàn Tử giúp con một lát, tối nay con dẫn nó đi ngủ sau.”
Má Lưu vui vẻ ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng: “Được được được, không sao cả, để má ôm là được, nó còn chưa buồn gủ, má dẫn nó ra ngoài chơi một lát, đi dạo một lát, ở lâu dưới điều hòa sẽ dễ bệnh.”
Ôn Ngôn gật đầu quay người lên lầu, lúc đi vào cửa, cô chột dạ khóa trái cửa phòng ngủ. Mục Đình Sâm thấy động tác của cô, cười nói: “Em sợ ai thấy à? Lúc anh ở nhà sẽ không ai đến gõ cửa đâu, em yên tâm đi.”
Cô nhăn mặt nhìn Mục Đình Sâm ngồi ở mép giường: “Em cứ cảm thấy bỏ Tiểu Đoàn Tử qua một bên không hay cho lắm…”
Anh biết là cô sẽ phân vân ngay: “Dù gì tối nay nó cũng ngủ ở đây với chúng ta, có gì đáng lo đâu? Chúng ta phải có thế giới hai người chứ? Lúc trước lận đận gập ghềnh, không có mấy khi ở chung với nhau, sau khi có con lại không thể sống thế giới hai người, nửa đời người sắp trôi qua uỗổng phí rồi. Em qua đây!”
Ôn Ngôn hít sâu một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại, đi đến trước mặt anh hệt như trước đây, ngồi lên đù anh. Dáng vẻ của anh vẫn như năm đó, chỉ là cô không thể cuộn mình trong ngực anh như trước nữa.
Cô chủ động ôm cổ anh, ngây ngô hôn lên môi anh, thử học cách của anh khiến nụ hôn càng sâu hơn, nhưng cô không có kỹ xảo, cũng không đủ to gan.
Ban đầu Mục Đình Sâm còn để cô chủ động, thấy cô giằng co hồi lâu mà không có tiến triển, anh cũng không kiên nhẫn được nữa, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô, squay người đè cô xuống dưới thân mình: “Anh dạy em.”
Nụ hôn nóng bỏng làm bùng lên những tia sáng chói mắt, bùng phát và nở rộ trong cơ thể nhau, Ôn Ngôn trúc trắc cởi quần áo anh.
Khi bốn mắt nhìn nhau, hai mắt cô long lanh, gò má đỏ hồng, anh đã hoàn toàn rơi vào tay giặc: “Bây giờ trông em thật là đẹp…
Vào lúc mấu chốt, điện thoại di động của Mục Đình Sâm vang lên, chuông điện thoại reo cao khiến hứng thú của người ta suy giảm. Ôn Ngôn xấu hồ nói: “Anh nghe điện thoại trước đi, bây giờ mà còn tìm anh thì chắc có chuyện quan trọng đấy.”
Mục Đình Sâm đứng dậy với vẻ bực bội, cầm điện thoại đi đến trước cửa số sát đất: “Alo?”
Không biết người bên kia đầu dây là ai, đã nói gì, Ôn Ngôn chỉ thấy vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc, sau đó im lặng bất thường… cô nhận ra là đã có chuyện lớn xảy ra, bèn mặc quần áo vào chờ anh nói.
Sau khi cúp mát, anh im lặng một lát rồi nói: “Anh có việc phải ra ngoài, em ở nhà trông nom Tiểu Đoàn Tử nhé.”