Kính Thiếu Khanh bắt đầu giở giọng trêu chọc: “Chắc cô không nghĩ là đến chỗ tôi sẽ nguy hiểm hơn đâu, đúng chứ? Tôi chỉ lo rằng, chuyện của An Nhã vẫn chưa giải quyết xong, cô lại gây thêm họa khác. Lúc này, tốt hơn hết là cô đừng gây thêm chuyện cho tôi. Nếu như bây giờ cô không yên tâm, tôi có thể đưa cô về nhà tôi, sau đó tôi sẽ đến công ty và ở lại đó một đêm.
Kính Thiếu Khanh đã nói như vậy rồi, Trần Mộng Dao cũng không thể từ chối thêm được nữa. Thực ra trong lòng cô cũng có chút sợ, vì nếu Giản Mặc đã dám gây ra những chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không để cô được sống yên ổn. Nếu để anh ta phát hiện ra cô, anh ta nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết: “Thôi được, vậy thì làm phiền anh rồi!”
Kính Thiếu Khanh im lặng không nói gì, trước đây cô chưa từng khách khí với anh như thế, vậy mà bây giờ cô lại tỏ ra khách khí, khiến anh có chút không quen.
Khi đến cổng khu biệt thự Bạch Thủy Loan, nhân viên bảo vệ vừa thấy xe anh, ngay lập tức mở rào chắn. Kính Thiếu Khanh mở cửa kính xe, nói với nhân viên bảo vệ: “Đây là bạn gái của tôi, nhìn cho rõ, từ giờ trở đi cô ấy có thể ra vào tự do, không cần kiểm tra an ninh.”
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trần Mộng Dao ngồi ở ghế lái phụ của anh, vội cúi đầu chào: “Vâng, vâng, vâng, là do trước đó tôi không biết, tôi xin lỗi thiếu gia, xin lỗi cô chủ.”
Trần Mộng Dao nghe anh nói cô là bạn gái của anh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc dù biết anh nói như vậy là để cô có thể ra vào khu biệt thự dễ dàng hơn, nhưng tim cô vẫn lỡ mắt một nhịp: “mẹ nó!”, cô chửi thầm, chẳng lẽ anh ta không thể nói rằng cô là họ hàng người thân gì đó hay sao?
Vào đến cửa nhà, Kính Thiếu Khanh không xuống xe, mà chỉ đưa khóa nhà cho cô rồi nói: “Cô vào nhà đi, tôi đi đến công ty.”
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Hay là anh cứ ở nhà đi, tôi không sợ anh làm gì tôi cả. Thời gian trước đây khi ở bên nhau, việc gì nên làm, việc gì không nên làm cũng đều đã làm rồi, tôi còn lo sợ anh làm gì tôi nữa? Anh chẳng phải cũng đã nói là anh không muốn quay lại sao, vậy tôi yên tâm rồi.”
Kính Thiếu Khanh khẽ nhướng mày: “Vậy nếu chuyện không quay lại…chỉ là tôi thuận miệng mà nói thôi thì sao? Cô nam quả nữ ở chung, nếu tôi không giữ lời thì cô sẽ thế nào?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng nói đùa nữa! Đời tư của anh phong phú như vậy, chỉ dừng một đêm mà đã không chịu được?”
Nói xong, cô xuống xe trước, rồi mở cửa bước vào nhà, vừa vào đến cửa, cô đã phát hiện ra nhà của Kính Thiếu Khanh hình như mới vừa được dọn dẹp lại, ngay cả ga ghế sofa cũng chưa được lồng lại. Dường như rất nhiều đồ đã bị dọn đi, căn nhà cảm giác trống vắng hơn trước kia.
Rất nhanh ngay sau đó, Kính Thiếu Khanh cũng phát hiện ra điều này: “Ừm… Tôi quên không nói với cô, sáng nay gọi người tới dọn dẹp nhà cửa, các cô giúp việc đã lau dọn và bỏ đi hết những thứ đồ không cần thiết. Bây giờ ga giường đã được đem đi giặt, ghế sofa cũng không thể ngủ lại được, hay là cô ở tạm đây với tôi một đêm trước đã rồi tính?”
Trần Mộng Dao nghe xong không tin cho lắm, liền chạy lên chỗ ban công rộng dùng để phơi quần áo, đi quanh đó một vòng, sau khi xác nhận lại là các ga giường đều chưa khô, cô do dự nói: “Có lẽ tôi vẫn nên quay về thì hơn?”
Kính Thiếu Khanh thở dài nói: “Tôi đến thư phòng đã, cô ngủ trước đi.” Nói xong anh liền đi thẳng vào phòng làm việc, dự là sẽ thức khuya làm việc.
Cô có chút không yên tâm, lén nhìn về phía đó, quả nhiên, phòng làm việc của anh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga ghế sofa cũng được đem đi giặt chưa khô, không lẽ anh định ngồi làm việc trước máy tính cả đêm? Bỗng nhiên cô cảm thấy mình có chút hơi quá đáng, lúc trước, khi cô gọi điện cho Kính Thiếu Khanh, anh vẫn đang tăng ca ở công ty, bây giờ anh lại thức đêm như vậy, chẳng phải sẽ mệt đến chết sao?”
Suy nghĩ đắn đo một hồi, cô ấp úng nói: “Chúng ta ngủ chung đi, đồ xấu xa, tôi nói trước, néu anh làm gì tôi, tôi sẽ thiền anh!”
Trong mắt anh thoáng hiện lên ý cười, anh đứng dậy, cùng cô quay lại phòng ngủ. Khi ngủ, cô chỉ cởi áo khoác ngoài, vẫn mặc áo sơ mi bên trong và quần.Jean bó sát chứ không có ý định cởi ra. Anh mặc bộ đồ ngủ, khẽ hỏi cô: “Cô không định cởi chiếc quần đó ra sao? Chưa kể là đã mặc được một ngày rồi nên nó cũng không được sạch cho lắm, quần bó mặc cũng không thoải mái, đúng không?”
Cô trừng mắt lườm anh” “Tôi không muốn cởi! Nếu anh thấy bẩn thì anh không cần ngủ chung với tôi, có thể đi chỗ khác.”
Nói xong cô mới chợt nhớ ra đây là nhà của anh, đột nhiên thấy chột dạ. Rồi cô nhanh chóng lấy lại sự tự tin và nói: “Chính anh là người mời tôi ở lại đây đấy!”
Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng đi vào phòng để đồ, lấy ra một chiếc áo len mỏng màu trắng của mình ném cho cô: *Ý tôi là cô hãy thay đồ để có thể thoải mái hơn khi ngủ, và cô cũng yên tâm đi, quần áo của tôi đều có thể dài đến đầu gối của cô, hoàn toàn che được hết những gì cần che.”
Dù không nói gì nhưng trong lòng cô cũng đã ngầm đồng ý lời đề nghị của anh, đón lấy chiếc áo len trên tay anh rồi đi vào phòng tắm thay. Sau khi thay đồ, cô nhận ra anh thật sự không hề nói quá, chiếc áo len gần như dài đến tận đầu gối cô. Trông cô có vẻ như…một đứa trẻ đang mặc trộm áo của người lớn vậy…
Đúng như dự đoán, ngay khi cô vừa thay đồ và đi ra, Kính Thiếu Khanh đã chế nhạo: “Vậy là dài đúng đến đầu gối của cô rồi, cô thấp thật đấy…”
Cô liền bước tới, đập gối vào người anh: “Là do quần áo của anh vừa dài vừa rộng chứ không phải do tôi thấp!”
Anh vờ nhượng bộ: “Đúng, đúng, đúng, cô nói đúng, là do quần áo của tôi vừa dài vừa rộng!”
Khi cô nằm xuống và bình tĩnh lại, cô không khỏi lo lắng về chuyện của An Nhã nên không sao ngủ được. Khi cô quay người lại để nói chuyện với Kính Thiếu Khanh thì anh đã ngủ rồi, cô có chút ngạc nhiên vì trước đây, chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, thường xuyên mắt ngủ.
Trên núi, Giản Mặc ngồi trong xe yên lặng chờ đợi, một chút cũng không chợp mát. Đã hơn mười hai giờ đêm, anh ta với lấy điện thoại của mình và của An Nhã thử mở lên xem thì thấy toàn những cuộc gọi đến và những tin nhắn vô ích, chỉ đành đợi đến sáng để xem tin tức.
Anh ta biết An Nhã không có họ hàng thân thích, có mối quan hệ rất tốt với Trần Mộng Dao, cho nên anh ta mới quyết định đánh cược lần này, hiện tại việc duy nhất anh ta cần làm là chờ đợi, và ảo tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn ra thuận lợi, anh ta sẽ công thành danh toại.
Khoảng hơn sáu giờ sáng An Nhã tỉnh dậy đột nhiên thấy mình đang ở một nơi xa lạ, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra: “Tôi… có phải tôi đã uống nhiều quá rồi không? Đây là đâu?”
Giản Mặc đưa cho cô một chai nước: “Đúng, cô uống quá chén, vốn dĩ tôi còn muốn đưa cô đi ngắm cảnh, có điều bây giờ cũng chưa muộn, buổi sáng ở Đề Đô rất đẹp, qua một lúc nữa sương tan, có lẽ sẽ càng đẹp hơn.”
An Nhã không nghỉ ngờ gì, đón lấy chai nước và uống” “Tối qua tôi không gọi cho Mộng Dao báo rằng tôi không về nhà, chắc cô ấy lo lắng lắm, hay là anh đưa tôi về nhà trước đi, lần sau sẽ cùng anh đi ngắm cảnh sau.”
Giản Mặc ngừng lại một chút rồi nói: “Xin lỗi nhưng hiện tại tôi không thể để cô đi được.”
An Nhã thấy có gì đó không ổn và bắt đầu trở nên cảnh giác: “Anh…ý anh là gì?”
Giặc Mặc giơ tay lên với lấy cái kính, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tôi hẹn cô ra ngoài và chuốc say cô là để buộc Trần Mộng Dao phải thừa nhận rằng chính cô ta đã sao chép tác phẩm của tôi. Tôi đã kẹt trong cái đống hỗn loạn này mười năm rồi, không dễ gì để có được chỗ đứng, có được thành công, tôi sẽ không để mọi thứ dễ dàng bị hủy hoại như vậy.
Nếu tôi thắng, tôi có tất cả. Ngược lại, tôi sẽ không còn gì. Cô biết không, lần đầu đến Đề Đô, tôi không có gì trong tay, thậm chí không có tiền ăn, không có nơi ở, chỉ ở trên đỉnh núi lẳng lặng nhìn Đề Đô phía dưới, và hét to: “Rồi sẽ có một ngày tôi đứng vững ở nơi này, trở nên tài giỏi hơn. Tôi sẽ sớm thành công thôi……. Cả nhà ơi, hôm nay có 2 chương thôi nhé, chúc cả nhà vui vẻ!