Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 562: Chân Tướng Lộ Rõ




Kính Thiếu Khanh có chút nghỉ ngờ và tức giận: “Bạn trên mạng của anh là ai? Đây rõ ràng là anh tự đào mộ chôn mình, anh không cảm thấy sao chép là không đúng sao? Lấy thành quả lao động của người khác làm thành của mình, cho dù anh thắng, Trần Mộng Dao đó cũng sẽ mắt đi bát cơm, anh không cảm tháy hỏ thẹn sao? Đây gọi là vô sỉ!”

Giản Mặc không để tâm: “Người không vì mình trời tru đất diệt, tôi không cảm thấy mình vô sỉ như vậy.”

Đối mặt với một kẻ vô liêm sỉ như vậy, Kính Thiếu Khanh không thèm phí lòi thêm nữa: “Được, anh không nói người bạn trên mạng đó là ai cũng không sao, tôi tự đi tra. Ngoài ra, việc sao chép của anh ảnh hưởng đến công ty, mang lại tổn thát, tôi sẽ nhờ luật sư đến thưa chuyện với anh.”

Sắc mặt Giản Mặc thay đổi: “Anh…”

Kính Thiếu Khanh khinh thường xua tay: “Anh có thể đi rồi, anh bị sa thải. Anh đã ký hợp đồng với công ty, sao chép vi phạm điều kiện hợp đồng, anh phải bồi thường tổn thất, về nhà đợi thông báo đi.”

Giản Mặc có chút đứng đứng không vững, vốn tưởng cho dù sự việc có bại lộ, Kính Thiếu Khanh cũng sẽ vì lợi ích mà đứng về phía anh ta, nhưng anh ta không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này. Tổn thất rất lớn anh ta không thể đền bù nổi, danh tiếng trước mắt cũng không còn nữa, tức giận nói: “Tổng giám đốc… tôi… tôi biết sai rồi… bây giờ tôi sẽ thừa nhận với báo chí là do tôi làm, không liên quan đến anh, một mình tôi chịu hết, anh muốn làm gì tôi cũng được… tôi không thể đền bù nổi thiệt hại…”

Kính Thiếu Khanh không thèm nói chuyện với anh ta, liền gọi nhân viên bảo vệ đến kéo anh ta đi.

Bây giò Giản Mặc đã thừa nhận sao chép, mọi thứ gần như đã sáng tỏ, nhưng vẫn còn một nghi điểm, người “bạn trên mạng”

làm lộ bản thảo của Trần Mộng Dao cho Giản Mặc rốt cuộc là ai? Trần Mộng Dao từng nói, chỉ đem bản thảo thiết kế cho Ôn Ngôn và An Nhã xem qua… Ôn Ngôn không phải là kẻ ngốc trong giới thiết kế, chỉ có… An Nhã!

Nghĩ đến điều này, anh có chút do dự gọi điện cho Trần Mộng Dao, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh nói thẳng vấn đề: “Nhà thiết kế Giản Mặc của công ty anh đã thừa nhận sao chép. Bản thảo thiết kế của em đã được một người bạn trên mạng đưa cho anh ta xem, nói bảo anh ta cho ý kiến, bản thiết kế của em cho ai xem trong lòng em biết rõ, em tự đi hỏi đi.”

Trần Mộng Dao vừa trở về nhà vẫn còn đang thay giày ở cửa, nhìn An Nhã đang nằm trên sô pha, cô có chút mắt tập trung.

Giản Mặc, chữ “Mặc” có trùng hợp thế không?

Không nghe thấy phản ứng của cô, Kính Thiếu Khanh có chút bối rối: “Này? Em có nghe không?”

Cô hoàn hồn lại: “Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn.”

Kính Thiếu Khanh không nói nữa cúp điện thoại.



Trần Mộng Dao thay giày và đi đến An Nhã: “An Nhã, cô có gửi bản thảo của tôi cho “Mặc” xem không?”

An Nhã nghĩ tới điều gì đó, trợn to hai mắt: “Đúng vậy… tôi chỉ muốn anh ta cho cô chút ý kiến, dù sao anh ta cũng là tiền bối, tôi cũng hi vọng cô được chọn… lẽ nào bởi vì chuyện này, mà bản thiết kế của cô mới bị sao chép sao?”

Trần Mộng Dao gật đầu: “Bạch Nguyệt Quang của cô, chính là người của công ty Kính Thiếu Khanh, tên Giản Mặc gì đó, lẽ nào có tên “Mặc” trên mạng. Người như thế, nhân phẩm không tốt, sau này đừng liên lạc nữa.”

An Nhã rõ ràng đang rất sốc, “Mặc” chính là Bạch Nguyệt Quang trong lòng cô, cô không ngờ rằng sự không phòng bị của mình lại mang đến hậu quả như vậy: “Tôi xin lỗi… Mộng Dao, tôi thật sự xin lỗi, không ngờ lại như thế này, đều do tôi không tốt… “

Trần Mộng Dao thở dài: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này cô nhớ, cho dù là bản thảo của tôi hay của cô, đều không được tùy tiện đem cho người khác coi. Cũng cô ngốc thật, biết rõ anh ta là nhà thiết kế, đồng nghiệp, còn dám đưa bản thảo cho anh ta xem ngay trước kỳ thi, sao cô lại không phòng bị anh ta như thế? Đặc biệt là bản thảo vẽ cho công ty, tuyệt đối không được để lộ ra, néu để công ty bị tổn thất, sẽ bị truy cứu trách nhiệm đấy.”

An Nhã gần như bật khóc: “Tôi biết rồi… lần này không chỉ xém chút hại cô, mà xém chút còn hại cả Tiểu Táp, tôi không biết làm sao đối diện với anh ấy. Dao Dao cô đừng giận tôi, tôi thật sự không có ý.”

Trần Mộng Dao vươn tay cóc vào trán cô: “Ừm, tôi không có giận, chỉ là… lần này Kính Thiếu Khanh có chút khó rồi. Bỏ đi, mệt mỏi mấy ngày nay, nhân dịp hôm nay không cần phải đến công ty, tôi nghỉ ngơi chút đã, cô đừng nghĩ nhiều, không sao đâu.

Nhìn thấy Trần Mộng Dao trở lại phòng ngủ, An Nhã lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho “Mặc”: Có phải anh đã sao chép bản thảo em gửi anh không? Sao phải làm như thế? Rõ ràng em tin anh, xem anh là tiền bối, anh lại làm ra những chuyện như thế sao? Như thế cũng hại đến bản thân anh!”

Lần này cô không đợi câu trả lời của “Mặc”, hai mươi phút trôi qua, cô lại gửi tin nhắn khác, cô mới phát hiện mình đã bị đưa vào danh sách đen.

Lúc này cô mới ý thức được người đàn ông mà mình luôn coi là Bạch Nguyệt Quang lại là người như thế nào, bỗng chốc, mọi cảm xúc ùa về, chỉ có bản thân cô mới cảm nhận được.

Ngày hôm sau đến công ty, mọi người đều ngưỡng mộ với khả năng lọt vào danh sách cuộc thi thời trang của Trần Mộng Dao và tiến tới khen ngợi. Đối với công ty của Lâm Táp, chỉ có tác phẩm của Trần Mộng Dao lọt vào danh sách lựa chọn. Nhưng Trần Mộng Dao không thể vui được, mặc dù cô không làm gì sai trong toàn bộ sự việc, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng cô đang dẫm đạp Kính Thiếu Khanh đến mức độ này.

Có người la ó bảo ông chủ Lâm Táp chiêu đãi bữa tối, dù sao đây cũng là chuyện vui lớn. Nhưng Lâm Táp đã khéo léo từ chối, anh hiểu được tâm trạng hiện giờ của Trần Mộng Dao, thực sự không thích hợp để ăn mừng, dù sao Kính Thiếu Khanh cũng đang rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng.

An Nhã đến văn phòng của Lâm Táp trong giờ nghỉ trưa: “Tiểu Táp… tôi xin lỗi… tôi đã cho người khác xem bản thảo của Mộng Dao, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Người đó trước giờ đều cho tôi ấn tượng rất tốt, cũng là tiền bối trong giới thiết kế, tôi chỉ muốn bảo anh ta cho chút ý kiến về tác phẩm của Mộng Dao… không ngờ anh ta lại sao chép, cũng không ngờ đó lại là người của công ty Kính Thiếu Khanh.”

Lâm Táp đã nghe Kính Thiếu Khanh nói về chuyện này từ trước, anh cũng không kinh ngạc: “Tôi hiểu rồi, không sao đâu, cô không cần phải tự trách mình quá nhiều, sau này có thể để tâm hơn, đừng quá tin tưởng người khác.”

An Nhã vừa khóc vừa nói: “Nhưng những người tôi gặp trước đây đều rất tốt… ví dụ như anh, như Mộng Dao, tôi nghĩ người với người có thể thành thật đối đãi nhau. Tôi đang nghĩ, nếu tôi không đưa bản thảo của Mộng Dao cho người đó xem, người đó cũng sẽ không có cơ hội sao chép, cũng sẽ không hại bản thân đồng thời hại cả Kính Thiếu Khanh… suy cho cùng, đều là lỗi của tôi.”

Lâm Táp an ủi: “Đó là do tên đó có dã tâm, cô chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi, thật ra cũng không liên quan gì tới cô, được rồi, đi ăn thôi, dưỡng tinh thần cho tốt để làm việc, mong là cuộc thi thời trang sau này tác phẩm của cô cũng được chọn, có lến.”