Hôm đó, Trần Mộng Dao nằm kế bên Ôn Ngôn, câu nói cuối cùng trước khi ngủ thiếp đi đó là: “Mình vẫn rất nhớ anh ấy…”
Có thể vì đã nói ra hết những suy tư trong bụng nên Trần Mộng Dao lại trở về bộ dáng oanh oanh liệt liệt, vô tâm vô phế như trước. Dường như cô đã hoàn toàn buông xuống hình bóng của Kính Thiếu Khanh rồi.
Về việc thuê nhà chung với An Nhã đã được ấn định, Giang Linh cũng rất ủng hộ quyết định này. Mỗi ngày bà đều trông thấy con gái phải dậy sớm để đi làm, hai mắt lờ đờ bước ra khỏi nhà nên bà cũng đau lòng đấy chứ. Bà chủ động bỏ tiền tiết kiệm ra thuê căn hộ hai phòng cho Trần Mộng Dao, còn tiền thuê phòng thì hai cô mỗi người chịu một nửa.
Sau khi dọn nhà, Trần Mộng Dao cũng thấy cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều, cuối cùng cô có thể ngủ một giấc thật ngon. Bởi vì nơi mà hai cô thuê ở ngay đối diện công ty và chỉ cách một trăm mét.
Ngày đầu tiên dọn vào, cô nằm bắt động ở chung cư suốt một ngày, An Nhã thì giống như chú ong chăm chỉ mà quét dọn căn hộ sạch sẽ. Cô còn trang trí cho căn hộ, ấm cúng đến nỗi không ai muốn rời khỏi đây.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy giấy dán tường màu hồng, sofa màu hồng, khăn trải bàn màu hồng, thảm hồng… nhìn vào đã biết đây là ngôi nhà nhỏ của con gái. Trước đây cô không thích màu hồng đâu, còn chọc ghẹo An Nhã rằng đã lớn vậy rồi thích màu hồng công chúa. Nhưng phải công nhận, nhìn thật đã mắt!
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. An Nhã nằm trên sofa đã mệt đến động đậy không được: “Mộng Dao, cô đi mở cửa đi, có phải cô gọi thức ăn ngoài không?”
Trần Mộng Dao từ trên giường nhảy xuống, chân không chạy đến trước cửa: “Đâu có…”
Vừa mở cửa ra, cô đã hít vào một hơi: “Dì? Tại sao dì lại đến đây?”
Hạ Lam không trả lời ngay mà đứng ở một bên, đằng sau bà còn có vài người đàn ông cường tráng bê một chiếc tủ lạnh hai cửa vào, ngoài ra còn có vài bộ vật dụng cho giường ngủ. Trần Mộng Dao há hốc mồm: “Cái này… dì đang làm gì vậy? Chỗ này không thiếu gia…
Hạ Lam vừa cho nhân viên sắp xép đồ đạc, vừa giải thích: “Mẹ cháu nói rằng cháu dọn đến đây ở nên dì không an tâm, dì mua cho cháu vài bộ vật dụng trên giường giúp cháu ngủ ngon hơn. Còn có cái tủ lạnh kia nữa, dì sẽ thường xuyên mang đồ ăn qua cho cháu, có nó sẽ tiện lợi hơn. Cho dù cháu và Kính Thiếu Khanh đã chia tay nhưng tình cảm của dì và cháu vẫn như cũ. Hôm qua dì còn đi dạo phó với mẹ cháu, không làm con dâu được thì dì vẫn xem con như con gái vậy. Những thứ này đều được lựa chọn bởi vợ chồng dì đấy. Ông ấy còn không quan tâm dì đến mức này.”
Trần Mộng Dao không biết nói gì mới phải, từ chối tắm lòng của họ là chuyện không thể rồi nên cô chỉ có thể nhận lấy: “Cảm ơn…”
Hạ Lam không thích bầu không khí khách sáo này, bà mang bánh ngọt đến bàn ăn rồi cắt ra, đút một miếng vào miệng Trần Mộng Dao: “Ngon không? Sau này dì sẽ thường xuyên mang cho cháu ăn, dì mang theo nhiều lắm đấy nên cháu và bạn của cháu cùng nhau ăn đi. Lúc nãy dì có ghé qua đưa cho Thiếu Khanh nhưng nó còn chê dì làm phiền nó làm việc, làm uỗổng phí tắm lòng của người mẹ này. Lúc trước miệng nó còn nói được chút điều dễ nghe, nhưng sau khi chia tay với cháu thì không thèm nói qua loa một câu luôn rồi. Hở chút lại nổi trận lôi đình với cấp dưới làm cho bầu không khí ở công ty căng thẳng muốn chết.”
“Chuyện đó… dì, sắp đến giờ cơm rồi, dì vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Chúng ta ra ngoài ăn nhé? Dì mua nhiều thứ cho cháu như vậy, hãy để cháu mời dì một bữa, coi như đáp lễ!” Trần Mộng Dao sợ Hạ Lam cứ nhắc đến Kính Thiếu Khanh nên nhanh trí chuyển dời sức chú ý.
Nhưng sao Hạ Lam không nhìn ra cho được? Bà tiếp lời: “Được đó, cháu kêu bạn cháu đi cùng đi. Dì hơi kén ăn nên không đi mấy quán thường, đi Bạch Thủy Loan nhé?”
Trần Mộng Dao do dự mắt hai giây mới đáp ứng: “Được.’ Dù sao Hạ Lam đã nói rằng Kính Thiếu Khanh đang ở công ty, chắc chắn anh sẽ không ở Bạch Thủy Loan nên cô có đi cũng không sao. Mà dù có chạm mặt với anh thì cô cũng không cần gì phải sợ.
Chắc chắn Hạ Lam để tài xế chở đến nên Trần Mộng Dao cũng không lái chiếc xe cà tàn của cô nữa. Cô kéo theo An Nhã đến nhà hàng Bạch Thủy Loan. Bởi vì chưa đặt bàn trước nên không còn phòng riêng nữa, bọn họ chỉ có thể ngồi ở đại sảnh của nhà hàng.
Hạ Lam giơ tay thôi cũng lộ ra khí chất của một quý bà giàu có, ngay cả động tác gọi món cũng mang theo sự ưu nhã. Tất nhiên… còn mang theo tiếng tiền bay xa khỏi túi của cô…
Trần Mộng Dao lén lút tính nhằm số tiền cần trả cho bữa cơm này, ít nhất cũng đi tong tiền lương một tháng.
Nhưng tính đi tính lại vẫn là cô lời, những thứ mà Hạ Lam mua cho cô đã vượt xa giá trị của bữa cơm này rồi.
“Khi nào Ôn Ngôn sẽ sinh con? Thời gian mang thai không thể đi đây đi đó, thật vất vả cho Ô Ngôn rồi.” Hạ Lam thuận miệng hỏi “Cháu cũng không rõ, tính sơ thì tầm tháng năm tháng sáu. Đợt trước Mục Đình Sâm đi công tác, mỗi ngày đều gọi về “giám sát” Tiểu Ngôn như bảo bối. Hý vọng đứa bé có thể ra đời một cách bình an, như vậy thì Tiểu Ngôn sẽ không còn tiếc nuối nữa. Mục Đình Sâm hai ngày nữa sẽ trở về, máy hôm nay cháu không có đi gặp Tiểu Ngôn.” Trần Mộng Dao ung dung nói chuyện với Hạ Lam.
An Nhã ngồi một bên, bởi vì không mấy quen biết với Hạ Lam nên không dám xen vào cuộc nói chuyện. Cô đưa mắt nhìn tứ phía rồi đột nhiên chú ý đến phía cửa lớn của nhà hàng. Kính Thiếu Khanh đang sánh vai với người phụ nữ khác đi vào nhà hàng, người phụ nữ đó còn thân mật khoác tay anhI Sắc mặt cô thay đổi, chân ở dưới bàn đá Trần Mộng Dao một cái. Đầu óc của Trần Mộng Dao vốn không nhạy bén nên không nghĩ nhiều: “Đá tôi làm gì?
Chứng tỏ chân cô dài à?”
An Nhã: “…”
Hạ Lam nhìn ra được phản ứng của An Nhã có gì đó không đúng, bà nhìn về phía cửa lớn một cái. Lúc trông thấy đứa con trai ngu ngốc của mình đang đi cùng một người phụ nữ khác, sắc mặt của bà lập tức trầm xuống. Bà đứng dậy đi tới: “Kính Thiếu Khanh, con ăn no rảnh rỗi à2”
Kính Thiếu Khanh không ngờ sẽ gặp mẹ ruột của mình ở đây, còn có… cả Trần Mộng Dao cũng ở đây…
Cặp lông mày của anh lập tức nhăn lại: “Tại sao mẹ lại không nói trước với con một tiếng?”
Hạ Lam trừng mắt nhìn Sa Sa đứng kế bên anh: “Nói trước để con dời địa điểm à? Loại con gái nào cũng dính vào cho được, qua đây ăn cơm với mẹ!”
Sắc mặt của Sa Sa trắng bệch, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kính Thiếu Khanh rút tay mình khỏi vòng tay của Sa Sa, nói: “Hôm nay không tiện, cô đi về trước đi.”
Sa Sa miễn cưỡng nở nụ cười: “Được…” Rồi hốt hoảng rời đi.
Trần Mộng Dao cũng nhìn ra được một màn này, cô lộ ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Cô đã sớm thấy hình chụp của Sa Sa rồi, là Tiểu A gửi cho cô.
Khi Kính Thiếu Khanh bị Hạ Lam kéo ngồi xuống, cô còn ân cần giúp anh gọi phục vụ đến để thêm một chén đũa.
Lúc này đến lượt Kính Thiếu Khanh mắt bình tĩnh, rõ ràng cô nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ khác nhưng một chút phản ứng cũng không có ư? Anh có chút buồn bực: “Mẹ cứ ăn cơm của mẹ đi… sao cứ phải kéo con theo để làm gì?”
Hạ Lam trừng mắt nhìn anh: “Cùng mẹ ăn bữa cơm cũng không được à? Con không thuận mắt với ai?”