Khi cô dừng lại nhìn Lê Thuần, Lê Thuần cũng nhìn cô. Sau khi rời khỏi cửa tiệm đồ ngọt, cô cũng chưa gặp lại Lê Thuần, cũng không biết cô ta đã đi đâu, nhưng không ngờ sẽ gặp lại tại đây.
Lê Thuần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, rồi tiếp tục công việc của minh. Diệp Quân Tước hỏi: "Các người quen biết sao?" Trần Mộng Dao gật đầu: “Chúng tôi quen biết, cũng coi như là từng cộng tác... Buổi chiều tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây, cảm ơn vì sự tiếp đãi của anh."
Diệp Quân Tước cũng không giữ lại: "Được rồi, sau này có gặp lại, để Lê Thuần tiễn cô nhé, dù sao hai người cũng quen biết nhau."
Nói xong, anh ta gọi Lê Thuần: "Tiểu Thuần, tiễn khách."
Lê Thuần tạm dừng công việc đang làm rồi đi về phía Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao có dùng lại lâu, trực tiếp đi thẳng đến cửa chính trang viên.
Đợi khi không có ai bên cạnh, cô hỏi: "Cô đang làm bảo vệ cho Diệp Quân Tước sao?"
Mặt Lê Thuần mặt không thay đổi nói: “Làm sao? Cô thích xen vào việc của người khác như thế sao?"
Trần Mộng Dao cảm nhận được địch ý của Lê Thuần, có chút bất đắc dĩ: Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là hỏi mà thôi. Tôi cũng không ngờ lại gặp cô ở đây. Thật ra... Chuyện giữa cô và Kinh Thiếu Khanh không liên quan gì đến tôi, cô không cần như vậy, dù sao tôi với cô cũng đã từng là bạn."
Lê Thuần nở cười lạnh một tiếng: "Thật không? Nhưng tôi không coi cô là bạn, không có ai coi tinh địch là bạn bè cả, đừng giả vờ rộng lượng như vậy, quả giả tạo."
Đều đã nói đến mức này, Trần Mộng Dao cũng không muốn làm quen: "Thôi bỏ đi, coi như tôi một bên tình nguyện, tôi đi trước đây, không cần tiễn đầu."
Đợi cô lên xe, Lê Thuần đột nhiên nói: "Cô cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài vậy, nếu không sẽ không vụng trộm sau lưng Kính Thiếu Khanh đến đây để gặp Diệp Quân Tước, chuyện này, Kinh Thiếu Khanh tuyệt đối không biết, tôi nói không sai chứ? Chiếm được thứ người khác coi như là trận bảo gì đó, nhưng không biết an phận thủ thường, thật là ghê tởm."
Trần Mộng Dao cau mày: "Thứ nhất, đây là việc của tôi, hơn nữa không phải như cô nghĩ, tôi lười giải thích với cô. Thứ hai, chính xác là Kính Thiếu Khanh hoàn toàn không biết, nhưng tôi cũng chỉ là không muốn anh ấy hiểu lầm, chuyện này cũng không liên quan đến cô. Trang viên này, cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, không nhọc cô phí tâm."
Nói xong cô liền đạp ga rời đi.
Về đến công ty, đã trễ ba mươi phút, trang viên tương đối xa, cái này ở trong dự liệu. Cô mới vừa ngồi xuống chỗ làm việc, Kính Thiếu Khanh liền đi tới, thần sắc có chút âm tình bất định: "Trần Mộng Dao, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Cô nhất thời giật mình một cái, lẽ nào anh biết cái gì rồi sao?
Cô đứng dậy theo sau đi vào phòng làm việc, Kinh Thiếu Khanh nhắc nhở cô đóng cửa lại, cô thật thà đóng cửa chờ chất vấn của anh, nhưng anh lại trầm mặc, ảnh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Cô không kiềm được thông báo toàn bộ: "Em không có ý định giấu anh, mà chỉ muốn trả lại một nhân tình. Mẹ em kết giao bạn trai, là một tên lửa gạt, em tìm người tra ra được, mẹ em còn không tin, khiến cho tôi rất khó chịu, chính vì chuyện này mới chọc giận anh mất hứng, là Diệp Quân Tước đã giúp em giải quyết rồi giải quyết rồi tên lừa gạt này, anh ta nói muốn em mời anh ta đi ăn, nên em đi... em không nhờ anh ta giúp đỡ, là chính bản thân anh ta chủ động giúp một tay, hơn nữa em cũng không biết làm thế nào anh ta biết chuyện đó, em cũng rất lấy làm lạ..."
Kính Thiếu Khanh hít một hơi thật sâu, như đang kim nén điều gì đó: "Em phải biết là, một người đàn ông lấy lòng một người phụ nữ, hoàn toàn không có mục đích trong sáng, em còn dám đến cuộc hẹn, còn giấu xanh...Trần Mộng Dao, chuyện của mẹ em tại sao không nói cho anh biết? Chẳng lẽ anh xử lí không được chuyện đó? Em phải nhờ một người không liên quan giúp em? Trong mắt em anh vô dụng như vậy sao?"
Trần Mộng Dao có chút luống cuống: "Không phải... em chẳng qua là cảm thấy rất mất mặt, cho nên mới không nói với anh, em nghĩ bản thân em có thể tự giải quyết nó, nhưng không ngờ Diệp Quân Tước lại giúp em... em căn bản không hề liên lạc với anh ta, cũng là anh ta giúp em giải quyết xong sau đó kêu người đưa danh thiếp cho em, trong trường hợp đó em nhận danh thiếp thì không tốt lắm đúng không? Em nghĩ mặc kệ mục đích của anh ta là gì, sau khi đến đáp ân tình này sau này sẽ không xuất hiện cùng nữa, vì vậy..." Nói đến đây, cô hỏi: "Lê Thuần có liên lạc qua với anh không? Cô ta làm việc dưới quyền của Diệp Quân Tước, em tình cờ gặp cô ta..."
Kính Thiếu Khanh bước đến cửa sổ quay lưng lại với cô, giọng điệu lạnh lùng: "Chỉ cho phép em đi ăn cùng đàn ông khác, không cho phép người phụ nữ khác gọi điện thoại cho anh sao?"
Cô cảm thấy có chút bực bội: “Anh với cô ta chẳng phải không liên lạc sao...”
Anh có lẽ là giận dỗi, thái độ vẫn như cũ: "Anh không chủ động liên lạc với cô ta, cô ta chủ động liên lạc với anh, có một vài vấn đề? Em có thể làm, sao anh lại không thể?"
Cô không tranh luận với anh nữa, cắn môi nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, em đi làm việc trước đây."
Cô vừa quay người bước ra cửa, Kính Thiếu Khanh đã quét sạch một tập tài liệu lớn trên bàn làm việc: "Em đến muộn!”
Cô không nhìn lại: "Em biết, theo quy định của công ty, tiền thưởng chuyên cần đầy đủ đã hết, không sao cả!"
Mâu thuẫn giữa bọn họ không có hồi kết, hết giờ làm việc, Trần Mộng Dao trực tiếp lái xe đến Mục gia, hôm nay cô không muốn quản việc Kính Thiếu Khanh có tăng ca hay không, tăng ca đến lúc nào, càng không muốn quan tâm anh có ăn tôi hay không, ăn tối cùng với ai, cô chỉ muốn ở cùng với Ôn Ngôn, chỉ khi ở cùng với Ôn Ngôn cô mới có thể thư giãn cơ thế và tâm trí của mình, không bị căng thẳng hay áp lực. Khi cô đến, đã đến bữa ăn, má Lưu chào cô ấy niềm nở: "Mộng Dao, con đến thật là trùng hợp, má vừa mới bắt đầu ăn cơm, con vẫn chưa ăn đúng không? Má đi lấy cho con một cái bát và đôi đũa!"
Cô gật đầu, thở phi phò đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn: “Đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc, mình đến dùng bữa."
Ôn Ngôn vừa nhìn liền biết trong lòng cô đang có chuyện. Nhưng cũng không đề cập ở bàn cơm khi có Mục Đình Sâm ở đây: "Mình tưởng rằng ngày mai cậu mới đến chứ, ở lại ăn cơm xong thì giúp mình xem các khoản chị Lam gửi."
Mục Đình Sâm gắp đồ ăn vào bát của Ôn Ngôn: "Lúc ăn cơm đừng nói, ăn xong hai người từ từ hãng nói.”
Trần Mộng Dao nhìn thấy bầu không khí giữa Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn và cảm thấy càng thêm xót xa: "Các người có thể đừng rắc cầu lương trước mặt tôi được không? Tôi vẫn còn chưa ăn, sắp no rồi. Tôi hỏi thêm một câu, đàn ông các anh có phải là đều cảm thấy không có vấn đề gì khi vẫn giữ liên lạc cùng với "người cũ" hay phụ nữ đã phát sinh quan hệ hay không?
Mục Đình Sâm giương mắt nhìn Ôn Ngôn: “Thiếu Khanh là Thiếu Khanh, tôi là tôi, đừng quo đũa cả nắm, câu hỏi này cô hỏi sai người rồi."
Trần Mộng Dao không khỏi trợn tròn mắt: "Anh thật thông minh, tôi còn chưa nói cái gì anh đã đoán ra rồi, nếu như anh vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ hay cái gì đó, Tiểu Ngôn sẽ cảm thấy thế nào? Tôi rất tò mò..."
Ön Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chắc là rất khó chịu, bệnh chung của phụ nữ mà. "
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán, đáy mắt Mục Đình Sâm nhiều thêm một chút dịu dàng, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn, cũng trò chuyện với Trần Mộng Dao thoải mái hơn: "Thiếu Khanh liên lạc lại với người cũ nào? Cô nói xem, nếu tôi biết, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục."