Cách suy nghĩ của Ôn Ngôn và anh hoàn toàn khác nhau: "Em tưởng rằng đàn ông sẽ thích phụ nữ hiểu chuyện, nhất là dạng đàn ông như anh. Nếu anh thích dạng phụ nữ thích làm nũng thì có Khương Nghiên Nghiên không phải sao?"
Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt của Mục Đình Sâm tối sầm. Ôn Ngôn tỏ vẻ không đồng tình: “Không lẽ không phải vậy sao?" “Được rồi, em không cần nói nữa. Gọi món đi." Mục Đình Sâm hít vào một hơi thật sâu, trong lòng anh cảm thấy chán nản cực độ. Cô vẫn có thể làm anh nghẹn họng chỉ bằng vài câu nói của
CÔ.
Buổi tối sau khi tan làm về nhà, Trần Mộng Dao chưa ăn cơm đã đi về phòng ngủ, cô thiếp đi rất nhanh. Kính Thiếu Khanh nhìn thấy bộ dạng này của cô, vốn định gọi cô dậy ăn tối nhưng đều nghẹn lại ở cổ họng. Về chuyện của tấm danh thiếp, anh cũng không hỏi tới nữa.
Sáng ngày hôm sau, Trần Mộng Dao dậy sóm hơn một tiếng so với thường ngày còn Kính Thiểu Khanh vẫn đang say giấc. Tối hôm qua được ngủ đủ giấc nên hôm nay tinh thần của cô rất tốt, cô nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Kinh Thiếu Khanh rồi lặng lẽ rời giường.
Trong lúc giặt giũ, cô phát hiện tấm danh thiếp nằm trong đống quần áo bẩn. Dù cô không biết vì sao danh thiếp của Diệp Quân Tước lại nằm ở đây nhưng cô vẫn nhặt nó lên. Cô nhìn dãy số trên tấm danh thiếp, do dự gửi một tin nhắn đi: “Cảm ơn, chắc anh biết tôi là ai. Tôi không rõ vì sao anh lại giúp tôi và tôi cũng không muốn biết, nhưng ân huệ này của anh tôi sẽ trả lại cho anh khi có cơ hội.”
Sau khi gửi tin nhắn thì cô đặt điện thoại sang một bên, cô biết rõ những gì mình nói đều rất nhảm nhí, cái gì mà có cơ hội sẽ trả ơn chứ? Sợ là sẽ không có cơ hội thôi, cô không có ý định quen biết với người đàn ông này. Chưa kể người như Diệp Quân Tước đó cũng không đến lượt nhân vật nhỏ bé của cô giúp đỡ gì cho anh ta, cô nói vậy cũng chỉ vì lịch sự mà thôi. Tên này tự nhiên giúp đỡ cô, có ma mới biết được trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Cô có thể khống chế lại tính tò mò của bản thân vì có lúc sự tò mò sẽ giết chết một con mèo mà.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô cấm theo bàn chải đi đến trước cửa thì nhìn thấy một Giang Linh đầu tóc bù xù. Cô sửng sốt: “Mẹ? Mới sáng sớm mẹ làm gì vậy?"
Viền mắt của Giang Linh đỏ hoa, bà ngã vào lòng cô: “Mẹ suy nghĩ thông suốt rồi, là mẹ sai. Mẹ không nên khiến con phải lo lắng. Thường thì người làm mẹ phải lo lắng cho con gái nhưng mẹ con chúng ta lại ngược lại. Mẹ không nên vì tên lừa đảo Thạch Đông Hải kia mà đối xử với con như vậy. Bây giờ mẹ con chúng ta đi làm thủ tục sang tên nhé? Nếu không, mẹ cảm thấy rất áy náy."
Trần Mộng Dao bất lực nói: "Thôi nào, sáng sớm như vậy có nơi nào nhận thủ tục chuyển tên chứ? Mẹ vác vẻ mặt tiều tụy này ra ngoài là định dọa chết ai à? Mẹ mau về nhà đi, đợi một lát con còn phải đi làm. Sau này mẹ có qua lại với người khác thì phải biết nhìn người, đừng cử ngốc ngốc vậy nữa."
Giang Linh buông cô ra, cả mặt bà đều là ủy khuất: “Con không giận mẹ thật chứ?”
Cô nhún nhún vai: “Con không giận nữa, con tức giận thì làm gì được mẹ chứ? Kính Thiếu Khanh vẫn chưa dậy, mẹ đừng ồn ào làm anh ấy tỉnh giấc. Dù sao mẹ cũng đến đây rồi, để con làm bữa sáng cho mẹ. Mẹ ăn xong thì quay về nghỉ ngơi thật tốt, như vậy sẽ không còn phiền não gì nữa. Cuối năm công ty rất bận nên con không có thời gian quản mẹ nữa rồi."
Giang Linh nhìn xung quanh sau đó canh chuẩn hướng nhà bếp đi tới: “Để mẹ làm buổi sáng cho con, con đi đánh răng rửa 11 mặt đi."
Trần Mộng Dao hơi sững người nhưng không từ chối, đây là lần đầu tiên Giang Linh muốn làm bữa sáng cho cô ăn, trong lòng cô không biết là mùi vị gì.
Đợi đến khi bữa sáng đã xong, cô lên lầu đánh thức Kính Thiếu Khanh: “Mẹ của em đến rồi, bà còn làm bữa sáng cho hai chúng ta, anh mau dậy đánh răng ăn cơm đi. Sắp tới giờ rồi, anh nên dậy đi thôi."
Kính Thiếu Khanh lật người, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ: "Sớm hơn mười lăm phút... buồn ngủ quá... anh sẽ dậy ngay. Hôm nay mẹ của em tâm trạng tốt vậy?"
Trần Mộng Dao cũng muốn biết tại sao: “Em cũng không biết. Chắc thói ăn uống gián đoạn của bà lại tái phát chăng? Chúng ta cứ làm quen với nó là được.”
Kính Thiếu Khanh rất nhanh chuẩn bị xong và đi xuống lâu, vì Giang Linh đang ở đây nên anh thay quần áo xong mới đi 11 xuống: “Cháu chào dì, buổi sáng tốt lành."
Giang Linh cong môi cười: “Dao Dao gọi bố mẹ con là bố mẹ, con lại gọi mẹ là dì, thật kỳ lạ."
Tinh thần của Kính Thiếu Khanh đột nhiên căng thẳng: “Mẹ... là con nói nhầm, nói nhầm thôi. Mẹ đừng để ý nhé. Hôm nay sao mẹ đột nhiên đến sớm vậy?"
Giang Linh không tiện nhắc đến chuyện đáng xấu hổ kia: "Không có gì, bỗng nhiên nổi hửng lên thôi, không phải hai con rất bận sao? Mau ăn sáng xong thì đi làm nào, một lát me sẽ quay về nhà."
Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện thêm một người nên Kinh Thiếu Khanh có chút không quen, vội vàng ăn sáng xong thì anh đem chén bát vào bồn rửa chén trong bếp: "Tối nay về anh sẽ rửa chát bát, thời gian cũng không còn sớm nữa, Dao Dao em mau thay đồ đi..."
Trần Mộng Dao vội vã chạy lên lầu: “Được, năm phút xong ngay!"
Đột nhiên Giang Linh như một bà nội trợ đảm đang đi vào trong bếp bắt đầu rửa chén: “Sao có thể đợi con về rửa chứ? Để mẹ dọn dẹp sạch sẽ cho, hai con đi trước đi. Lúc rời khỏi đây mẹ sẽ khóa cửa cẩn thận."
Kính Thiếu Khanh có chút khó xử: “Vậy... vậy làm phiền mẹ rồi. Con và Dao Dao bình thường đều thế, khá tùy ý..."
Sau khi bước lên xe, anh mới thở ra một hơi. Trần Mộng Dao cười hỏi: “Anh sao vậy?"
Anh hơi dừng lại: “Sau này em có thể đừng để mẹ tới sớm như vậy được không? Mẹ anh còn chưa từng làm vậy, anh không quen..."
Trần Mộng Dao trợn mắt nhìn anh một cái: “Mẹ em đâu phải người ngoài, mẹ vợ của anh tới nhà anh mà anh còn không vui ư? Mà đây cũng đâu phải chuyện thường xuyên, chỉ là lâu lâu thôi mà. Chưa kể mẹ em còn làm cơm cho anh, dù mùi vị không có gì đặc biệt nhưng đều là tấm lòng của bà, anh đừng vô ơn như vậy chứ. Thật không biết điều.”
Kính Thiếu Khanh không giải thích, chỉ là anh không quen có sự xuất hiện của người khác, Hạ Lam cũng biết rõ điều này nên cũng không thường đến tìm anh. Thật sự toàn thân anh đều không được tự nhiên khi Giang Linh đến nhà. Nhưng đứng về lập trường của Trần Mộng Dao thì anh cũng không biết nên nói gì, chỉ là anh khá chủ trọng vào không gian riêng thôi.
Đột nhiên anh nhớ đến danh thiếp của Diệp Quân Tước, liến chuyển đề tài: “Đúng rồi, tại sao em lại có danh thiếp của Diệp Quân Tước vậy?"
Trần Mộng Dao hơi ngây người: "Em còn tự hỏi tại sao tìm không ra tấm danh thiếp, thì ra là anh lấy đi hả? Anh ta cho người đưa cho em, đến khuôn mặt của anh ta em còn chưa gặp qua, không quen biết. Chỉ là trước đây ở quán bar của anh ta, anh ta có tặng một bình rượu cho em... lúc trước em hay đến quán bar này lắm, chắc anh ta nhìn thấy em." Cô không nói về việc Diệp Quân Tước giúp cô giải quyết chuyện của Thạch
Đông Hải.
Kính Thiếu Khanh cau mày: “Lúc trước anh ta ở Hải Thành, gần đây mới chạy đến Đế Đô. Từ khi nào mà anh ta mở quán bar ở Đế Đô vậy nhì?"
Chuyện này Trần Mộng Dao cũng không rõ: “Chắc từ lúc qua đây rồi thu mua lại chẳng? Em cũng không biết, trước đây em rất thích đi hộp đêm nhưng không có thói quen để ý đến việc ông chủ là ai. Sao thế? Anh quen biết cậu ta à?"
Kinh Thiếu Khanh lắc đầu: “Không quen biết, chỉ là anh nghe qua nhân vật này thôi. Diệp gia là thế gia số một của Hải Thành. Anh không hiểu rõ về người tên Diệp Quân Tước kia, nghe nói nhiều năm trước xảy ra tai nạn xe cộ nên nửa đời còn lại chỉ có thể ngồi xe lăn. Cậu ta bị tàn phế, nhỏ hơn anh hai tuổi và chưa kết hôn. Nhưng điều này không gây trở ngại gì đến đầu óc làm ăn của cậu ta, cậu ta là một người thông minh. Em không thể nào làm quen được với người như vậy, anh càng không hy vọng có người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh người phụ nữ của anh, dù tàn tật cũng không được. Anh không cho phép em qua lại với cậu ta.”