Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 513: Bà Nội Qua Đời




Mục Đình Sâm tháy gần đến lúc phải đi ra, anh an ủi bà: “Bà đừng nghĩ nhiều nữa, hãy cố gắng khỏi bệnh.

Đợi khi nào bà khỏe lên thì cháu sẽ đến đón bà về, sau này bà sẽ ở chung với bọn cháu. Trước đây bà ngăn cản là không sai nên bà đừng áy náy nữa, những gì bà làm vì Ôn Ngôn cô ấy đều biết, cô ấy cũng mong rằng bà có thể sống thật tốt.”

Đột nhiên hô háp của bà cụ trở nên khó khăn khiến bà không thẻ nói thêm câu nào nữa. Mục Đình Sâm thấy vậy lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ: “Bà bỗng nhiên thở gấp lên rồi, anh mau vào trong xem thử đi!”

Vị bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt, lúc này hơi thở của bà đã ổn định hơn một chút, chỉ là trạng thái khá tệ. Bác sĩ thử giao tiếp với bà cụ: “Bà nghe thấy tôi nói không?”

Bà cụ vắt vả gật đầu, lúc này bác sĩ mới thở phào: “Bà phải giữ cho tâm trạng ổn định, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục.”

Bà cụ khàn giọng hỏi: “Tôi… rất khó để hồi phục…

rồi…đúng không? Cậu cứ nói thật đi…”

Vị bác sĩ khựng lại một lúc: “Cũng không phải là không còn hy vọng… chỉ là người lớn tuổi thì không bằng người trẻ, phải cố gắng và kiên cường hơn nữa.”

Bà cười: “Thôi, tôi sống đủ lâu rồi, cậu giúp tôi viết…

viết di thư… ghi là… tôi để lại cho cháu gái tôi… là…

căn nhà của Ôn gia… giấy chứng nhận nhà đất… ở…

ở dưới… nệm giường… trong Mục… Mục trạch… trước đây tôi từng ở đó… cậu mau viết…”

Bác sĩ sợ bà cụ kích động nên chỉ có thể làm theo ý bà, anh tiện tay lấy một tờ giấy trăng dùng để in báo cáo ra rồi viết lại di ngôn của bà: “Bà xem, tôi đã ghi lại theo ý bà rồi. Bây giờ bà đừng nói chuyện nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt vào.”

Đột nhiên, bào cụ gỡ hết thiết bị bên tay phải ra: “Bút… tôi ký tên…”

Vị bác sĩ đã toát mồ hôi lạnh, anh biết nếu không làm theo ý bà thì chuyện này sẽ vẫn còn tiếp tục nên chỉ có thể đưa bút cho bà. Bà cụ run rấy viết tên mình lên tờ giấy, khi hoàn thành nét chữ cuối cùng thì tay bà đã buông lỏng. Máy nhịp tim cũng đồng thời truyền đến tiếng báo động, trên màn hình chỉ còn lại một đường thẳng kéo dài…

Biết được tin bà cụ qua đời, Mục Đình Sâm im lặng rất lâu. Bác sĩ thở dài, anh lấy di chúc ra: “Đây là những gì bà cụ để lại trước khi đi. Chỉ cần bà cụ tỉnh táo thì sẽ không phối hợp điều trị, xem ra bà không muốn sống tiếp nữa rồi. Chúng tôi đã có gắng hết sức.”

Mục Đình Sâm nhân lấy di thư: “Cảm ơn, tôi sẽ nhờ người đến sắp xếp hậu sự.”

Sau khi về đến Mục trạch, anh lấy ra giấy chứng nhận nhà đất ở dưới nệm giường ra. Anh vẫn chưa thể cho Ôn Ngôn nhìn thấy tờ giấy này được, chuyện bà cụ qua đời cũng không thể cho cô biết.

May mắn là Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ trưa, anh cũng không thể làm ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra được. Mục Đình Sâm đem di chúc và giấy chứng nhận nhà đất mang về phòng làm việc của công ty rồi cất vào trong ngăn kéo.

Ngày thường anh đều về nhà từ rất sớm chỉ có hôm nay là anh không muốn quay về. Anh không biết nên đối mặt với Ôn ngôn thế nào, anh sợ không cần thận lộ chuyện.

Anh nghĩ đến những gì bà cụ nói với anh trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh lầy điện thoại ra gọi cho Lâm quản gia: “Chú Lâm, chú mang hai vợ chồng Ôn Chí Linh đến phòng làm việc của tôi, ngay bây giờ.”

Sau nữa tiếng đồng hồ thì người đã được mang về.

Ôn Chí Linh vừa nhìn thấy sắc mặt của Mục Đình Sâm liền biết có chuyện không ổn, chỉ có người chồng không biết sống chết của bà là còn tâm trạng chiêm ngưỡng tòa cao ốc của Tập đoàn Mục thị.

Ôn Chí Linh có chút phản ứng không kịp: “Đình Sâm…

cậu cho người mời chúng tôi đến là vì chuyện gì?”

Mục Đình Sâm cười lạnh một tiếng: “Bà có biết tại sao bà nội lại đổ bệnh không?”

Chồng của Ôn Chí Linh toàn thân đông cứng, ông ta chột dạ sờ mũi. Ôn Chí Linh hiển nhiên không biết gì: “Thời tiết như vậy bị cảm cũng là chuyện bình thường.

Bình thường tôi đều bận, mẹ cũng không nói với tôi có chỗ nào không được khỏe. Bà không khỏe thì tôi vẫn cho bà uống thuốc thôi, đến khi bà ngắt xỉu thì tôi mới biết rằng bệnh tình của bà nghiêm trọng. Bây giờ có cậu lo thì tốt rồi, có tiền thì dễ giải quyết thôi, chắc chắn bà cụ sẽ khỏe lại, tôi cũng yên tâm rồi.”

Mục Đình Sâm ném giấy khai tử đến trước mặt hai người họ: “Người cũng chết rồi thì làm sao khỏe lại được nữa?”

Cả người của Ôn Chí Linh như bị sét đánh trúng, bà ta sững sờ một lúc mới cúi người nhặt lên giấy khai tử: “Không thể nào… lúc cậu tới đó bà vẫn không sao, tại sao… đột nhiên lại không còn? Sẽ không đâu… sức khỏe mẹ của tôi vẫn đang tốt mà, chỉ là sót rồi bị viêm phổi thôi… sao có thể mắt được? Cậu gạt tôi phải không?”

Mục Đình Sâm không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn sang người chồng của Ôn Chí Linh. Ông chồng của Ôn Chí Linh bị anh nhìn đến khó chịu: “Cậu nhìn tôi làm gì? Lúc bà cụ chết thì tôi cũng đâu có mặt ở đó, làm như tôi là người hại chết bà ta vậy? Dù gì người cũng đã chết vậy giờ nên giải quyết những khoản tiền cho chúng tôi đi. Tính từ khi tôi kết hôn với Chí Linh, làm tròn lại thì bà ta cũng đã theo hai vợ chồng chúng tôi được hai mươi năm rồi. Ôn Chí Viễn chết sớm nên không thể làm tròn chữ hiếu, Ôn Ngôn còn nhỏ nên chúng tôi cũng không tính toán nữa. Bây giờ nó lớn rồi, chia đều hai mươi năm thì nó cũng phải chịu trách nhiệm của mười năm hơn.”

“Chi phí chữa bệnh cho bà cụ này nọ đều khiến chúng tôi tốn không ít tiền và sức lực. Bây giờ bà ta qua đời thì chuyện hậu sự giao cho cậu làm, mười năm nay cứ tính theo một trăm nghìn tệ cho một năm cũng không phải là nhiều đâu nhỉ? Hai người chỉ cần bỏ tiền không biết người bỏ sức như chúng tôi có bao nhiêu vất vả đâu. Để chăm sóc cho bà cụ mà chúng tôi đã phải trì hoãn lại chuyện của mình. Trừ đi một trăm nghìn tệ của một năm thì tổng cộng phí nuôi thay là một triệu, còn có phí công sức nữa, cậu cứ đưa cho chúng tôi hai triệu tệ là được rồi, giá hữu nghị rồi đấy.

Một chút tiền này đối với Mục gia cũng chả đáng bao nhiêu nhưng đối với chúng tôi thì quá đủ rồi.”

Đây là lần đầu tiên Ôn Chí Linh không đứng chung một chiến tuyến với người chồng. Người vừa mới qua đời vậy mà ông ta đã tính toán làm bà ta ớn lạnh: “Đây là chuyện của Ôn gia, không liên quan đến anh. Anh ít xen vào giùm em! Trong mắt anh ngoại trừ tiền thì còn chút tình người không hả? Mẹ của em vừa chết thôi, anh có còn là con người không vậy? Em phải lo chuyện hậu sự cho mẹ, anh không lo thì cút sớm một chút đi!”

Mục Đình Sâm liếc nhìn Ôn Chí Linh, anh nhàn nhạt nói: “Bà nội bị bệnh là nhờ công chồng bà lén lút mở cửa sổ phòng của bà cụ vào mỗi buổi tối. Buỏi tối có tuyết rơi, gió tuyết liên tục lùa vào trong phòng thì ai có thể chịu nổi?”

Ôn Chí Linh nghe xong, toàn thân của bà ta như hóa đá. Bà cụ kiên quyết phải ở trong căn phòng nhỏ kia, mà giường ngủ lại nằm sát bên cửa sổ, như vậy chẳng khác gì nằm trên đất tuyết? Sau khi tỉnh táo lại, bà ta nổi điên lên lấy đồ đạc trên bàn ném về phía chồng mình: “Mẹ của em đối xử với anh không tệ, tên khốn như anh cứ hút khô máu của bà rồi còn hại chết bà. Anh là tên khốn nạn!”

Cảnh lộn xộn trước mắt làm cho người khác phiền càng thêm phiền, Mục Đình Sâm gõ gõ bàn làm việc: “Được rồi, muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi. Tôi nói trước, chuyện mỗi bên chịu mười năm trách nhiệm thì tôi không có ý kiến gì cả. Nhưng về phần bồi thường thì tôi có ý kiến, những gì mà các ngươingười đã làm đều không đáng với số tiền đó. Chưa kể, cái chết của bà là do các ngươi mà ra. Tôi sẽ bồi thường cho loại người rẻ mạt như các người nhưng các người cũng phải cút khỏi Đế Đô. Tôi không muốn Ôn Ngôn phải nhìn thấy hai người các người, chuyện bà nội qua đời cũng không được để cô ấy biết được. Hai người đã nghe hiểu lời tôi nói chưa?”