Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 512: Có Bao Nhiêu Phần Là Thật, Bao Nhiêu Phần Là Giả




Má Lưu biết được tin này cũng không dám nói cho Ôn Ngôn biết, bà chỉ bảo rằng bà cụ bị cảm nặng nên không sao. Đợi đến khi Ôn Ngôn trở về phòng, má Lưu mới gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm: “Thiếu gia, bà cụ xảy ra chuyện rồi. Hai người Ôn Chí Linh không biết làm gì khiến bà ấy bị viêm phổi nặng, nếu cứ sốt cao như vậy thì đầu óc cũng hỏng mát. Tuổi của bà đã cao, cho dù cứu được thì sau này vẫn để lại di chứng.

Chuyện này tôi chưa dám nói cho phu nhân biết… bây giờ phải làm sao đây?”

Trong phòng làm việc, Mục Đình Sâm phiền muộn day day mi tâm: “Tôi đã biết thế nào cũng xảy ra chuyện…

được rồi, tôi sẽ xử lý. Dì làm đúng lắm, chuyện này đừng nói cho Ngôn Ngôn biết.”

Sau khi cúp máy, anh dặn dò thư ký Đới Duy hủy đi cuộc họp chiều nay rồi anh trực tiếp đi đến bệnh viện.

Bà cụ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, cặp vợ chồng Ôn Chí Linh đang canh giữ bên ngoài. Nhìn vẻ mặt của họ trông có vẻ như đau xót lắm, nhưng ai cũng biết rõ trong đó có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.

“Đình Sâm à, Ngôn Ngôn không tới sao?” Ôn Chí Linh chỉ thấy mỗi mình Mục Đình Sâm, bà ta vội chạy đến hỏi anh.

“Đúng vậy, sức khỏe cô ấy không được tốt lắm, có chuyện gì cứ để tôi giải quyết.” Anh nhàn nhạt nói.

“Dù sao nó cũng là là cháu gái ruột của bà, bà nội của nó bệnh thành bộ dạng này mà còn không tới bệnh viện một chuyến! Cũng chỉ là mang thai thôi, có cần phải kiêu căng vậy không?” Chồng của Ôn Chí Linh tức giận mắng.

Lông mày của Mục Đình Sâm cau lại, anh âm u liếc nhìn chồng của Ôn Chí Linh một cái khiến đối phương không dám lên tiếng nữa. Ôn Chí Linh kéo chồng bà ta lại, cười nói: “Không sao không sao, con cái quan trọng hơn mà. Cậu tới thăm cũng được, dù sao đều là người một nhà. Bây giờ tình hình của mẹ tôi khá nghiêm trọng nên phải vào phòng theo dõi đặc biệt chứ không thể để chăm sóc tại nhà nữa, sợ sẽ lây nhiệm cho người trong gia đình. Chi phí nằm viện mỗi ngày rất cao, hai vợ chồng tôi qua đây kinh doanh không bao lâu nên nợ nàn chồng chát. Thật sự chúng tôi không thể lo được tiền viện phí thuốc men, nhưng chúng tôi cũng không thể bỏ mặc bà, hai chúng tôi đã làm hết bất cứ điều gì có thể làm rồi… cái tôi muốn là đứa cháu gái nhà này – Ngôn Ngôn ra tiền, còn chúng tôi ra sức. Cậu cảm thấy sao?”

Mục Đình Sâm khịt mũi một cái, nói: “Không cần đâu, hai người về đi, ở đây không cần tới mấy người. Tôi chỉ muốn biết tại sao lúc bà bước ra khỏi Mục gia vẫn còn rất bình thường, mà chưa được bao lâu lại trở thành như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Chí Linh sửng sốt, bà ta có chút chột dạ nên không dám trả lời. Mục Đình Sâm cũng không truy hỏi nữa: “Được thôi. Các người không nói thì tôi tự đi hỏi bác sĩ.”

Hai vợ chồng Ôn Chí Linh thấy anh đi về phía phòng làm việc của bác sĩ thật, liền buộc miệng nói ra: “Vậy chúng tôi đi về trước đây, có chuyện gì thì gọi cho chúng tôi!”

Bước ra khỏi bệnh viện, Ôn Chí Linh mới thở ra một hơi rồi nghiền răng nghiền lợi nói: “Cái tên Mục Đình Sâm kia, đúng thật là… đều là người một nhà, còn đề phòng với chúng ta thế cơ? Chắc chắn bà đã nói gì với hai đứa nó rồi, em chỉ muốn lấy lại những gì em đáng nhận được là sai sao? Dù sao người ta có quan hệ máu mủ nên bà cụ chỉ biết nghĩ cho Ôn Ngôn thôi, còn em thì là người ngoài. Em không phải con ruột nên cũng chẳng cần tốn sức đi khiến bà ta vừa lòng làm gì.”

Chồng bà ta lạnh lùng nói: “Ôn Chí Linh, anh không cần biết, nếu không thể lấy được tiền thì những ngày tháng sau này không thể anh không chịu nổi đâu. Bà già đó ở với chúng ta bao nhiêu năm nay rồi, bà ta có ơn nuôi dưỡng với em nhưng với anh thì không.

Những cái nên trả lại thì em mau bắt Ôn Ngôn trả lại, cho dù Ôn Chí Viễn chết rồi thì trách nhiệm của anh ta cũng không phải của anh!”

Ôn Chí Linh vừa nghe vào đã không lọt tai: “Anh thì có tư cách gì để nói máy lời này? Anh tiêu tiền của bà cụ cũng đâu ít. Từ đầu tới cuối bà cụ ngoại trừ ở chung với chúng ta thì không hề đụng tới một đồng tiền nào của anh. Bệnh tật gì đều là em chăm sóc cả, nhiều lúc bà còn phải đưa tiền cho anh nữa, anh nói chuyện có thể có lương tâm một chút được không? Anh chính là một tên chỉ biết ăn không ngòi rồi chỉ biết tốt cho bản thân, anh có tư cách gì để ở đây phàn nàn? Người chịu khổ chịu cực đều là em, cho dù em có lấy được tiền thì cũng không liên quan đến anh! Còn ở đó mà không chịu nổi những ngày tháng sau này, nếu anh không chịu nồi thì bây giờ ly hôn đi!”

Ông chồng nhát thời im lặng, giận đến nổi quay đầu rời đi.

Mục Đình Sâm ở trong bệnh viện lắng nghe bác sĩ nói rõ tình hình của bà cụ, sắc mặt anh dần tối sầm.

Từ đầu đến giờ, biểu cảm trên mặt của vị bác sĩ rất nghiêm túc: “Bà cũng lớn tuổi rồi, thời tiết lại tệ như vậy, đáng ra người nhà phải chăm sóc thật tốt. Cho dù là cảm thông thường cũng phải chú ý tới, sao có thể đợi đến lúc sốt cao thành viêm phổi nặng mới đem đi bệnh viện chứ? Tôi chẳng biết người nhà bệnh nhân đang làm thế nào ra nông nỗi này nữa. Lúc bà cụ được đưa đến bệnh viện đã rơi vào tình trạng hôn mê rồi, điều này cho thấy bà đã sốt trên ba ngày. Chẳng lẽ suốt quãng thời gian này trong nhà không có ai phát hiện ra bà bị sốt sao? Bây giờ bà cụ chỉ có thể nhờ vào máy thở và thuốc để duy trì sinh mệnh thôi, bà vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn và vẫn trong giai đoạn nguy hiểm. Dù sao tuổi bà cũng đã cao, người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Hai tay của Mục Đình Sâm siết lại thành quyền: “Tôi mong phía bệnh viện cố gắng chữa trị cho bà, chỉ phí trị liệu không thành vấn đề. Những loại thuốc và phương án có thể dùng thì cứ sử dụng. Tình trạng bây giờ người nhà có thể đi thăm bệnh không?”

Bác sĩ suy tư một chút rồi nói: “Còn phải xem tình hình như thế nào đã, bởi vì sợ lá phổi của bệnh nhân lại bị nhiễm trùng. Đợi hạ sót rồi chắc có thể đi thăm bệnh, tôi đi kiểm tra trước đây.”

Lúc bác sĩ đi kiểm tra tình hình, Mục Đình Sâm sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài. Chuyện này đối với anh có áp lực khá lớn, nếu như bà cụ xảy ra chuyện gì thì Ôn Ngôn sẽ bị ảnh hưởng không ít. Đợi đến khi bác sĩ bước ra, anh tiến lên trước hỏi: “Như thế nào rồi?”

Vị bác sĩ gật đầu một cái: “Tạm thời đã hạ sốt, nhưng khả năng tái phát là rất cao. Bây giờ ý thức của bệnh nhân không được rõ ràng cho lắm, anh có thể vào xem nhưng tốt nhất không quá năm phút.”

Mục Đình Sâm đáp lại một tiếng sau đó khoác áo choàng vô trùng bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Mới cách trước đây không lâu thì cả người bà đều già đi không ít, bà đã ốm hẳn một vòng, hốc mắt cũng trũng sâu và môi đã tái nhợt đi. Anh tiến lên phía trước, nhỏ giọng gọi: “Bà ơi, cháu là Đình Sâm, cháu đến thăm bà đây.”

Dường như bà cụ đã nghe thấy giọng nói của anh, bà chằm chậm mở mắt rồi nhìn qua: “Chí Viễn à… mấy năm nay con ở đâu vậy? Mẹ nhớ con, mẹ sẽ không ngăn cản con ở bên người phụ nữ tên Trần Hàm kia, con quay về gặp mẹ đi…”

Lúc này, Mục Đình Sâm vì cảm giác áy náy mà khóe mắt đã ửng đỏ: “Bà ơi… là cháu, cháu là Đình Sâm.”

Đôi mắt của bà cụ trở nên mờ mịt không có tiêu cự: “Đình Sâm à, bà chết rồi thì cháu không được nói cho Ngôn Ngôn biết đâu. Sức khỏe của con bé không tốt, phải để con bé bình an sinh ra đứa nhỏ. Bà cũng không tính toán những gì mẹ cháu đã làm nữa, chuyện đó không liên quan đến cháu. Mẹ cháu cũng là một người phụ nữ số khổ… con trai của bà… số của nó không được tốt. Cháu phải đối xử thật tốt với Ngôn Ngôn, bà chỉ yêu cầu vậy thôi. Cháu cũng đừng trách Ôn Chí Linh, là bà muốn chết. Bà chết rồi thì nó sẽ không gây sự nữa, các cháu sẽ được bình yên.”

Mục Đình Sâm chậm rãi hít vào một hơi: “Bà sẽ không chết đâu, bà sẽ không sao đâu…”

Bà cụ lắc lắc đầu: “Mỗi buổi tối… đứa con rể tốt của bà đều giúp bà mở cửa sổ ra, gió lạnh mang theo tuyết lùa vào phòng nhưng bà đã giả vờ không biết. Nó muốn bà ngã bệnh để dễ xin tiền Ngôn Ngôn. Nếu bà chết thì tốt rồi. Con rẻ không phải là người, con gái…

nó vẫn chưa hoàn toàn trở nên hư hỏng, nó chỉ cảm thấy bao nhiêu năm nay bà luôn bám theo nó làm cho nó không phục, nó muốn lấy lại chút bồi thường thôi.

Nhưng mà phần bồi thường này cũng không nên để Ngôn Ngôn phải gánh, bà sẽ dùng tiền dành dụm của cả đời bà ra trả cho bọn nó. Bà không thấy áy náy nữa, các cháu cũng đừng cảm tháy tồi tệ nữa. Bà sống đủ rồi… mỗi ngày bà đều nghĩ, néu như lúc trước bà không ngăn cản Chí Viễn và Trần Hàm, thì bây giờ đã không đến mức không được nhìn mặt con trai lần cuối rồi… Đình Sâm, bà mệt lắm rồi, ngay cả khi nằm mơ cũng thấy áy náy…”