Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 510: Em Làm Anh Quá Thất Vọng Rồi




Thời gian này, cô không muốn đi quấy rầy Ôn Ngôn, An Nhã lại nhà Lâm Táp, cô đến như vậy sẽ không tiện. Nghĩ như thế nào cô cũng không nuốt trôi cục tức này, cô muốn trực tiếp gọi điện cho thám tử tư biết rõ nơi ở của Thạch Đông Hải, tự mình đi tìm Thạch Đông Hải ngả bài, thế nhưng điện thoại di động bị Giang Linh ném vỡ, bây giờ cô không liên lạc được với ai cả.

Lái xe quanh một vòng, không biết lúc nào đã dừng ở một quán bar cô thường đi, loại thời điểm này, cô chỉ muốn uống say.

Theo thói quen cô đi vào quản bar ngồi trên cái ghế dài, bảo phục vụ mang rượu lên, cô uống như người vô hồn, uống xong hết, cô còn chưa kịp kêu phục, người phụ vụ chủ động đưa tới một chai rượu Tây giả không thấp: "Tiểu thư, đây là Diệp tiên sinh tặng cho cô. Ngài ấy dặn cô uống ít chút, đừng uống quá nhanh, mà hại cơ thể."

Diệp tiên sinh? Trần Mộng Dao hoàn toàn không có ấn tượng: "Hắn ai vậy? Tôi rất quen hắn sao?

Người phục vụ cúi người nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: "Quán bar này là của Diệp tiên sinh, cô từ từ dùng từ từ dùng."

Ông chủ của quán bar này? Vậy cũng không có gì kỳ lạ, trước đây cô là khách quen của nơi này, tiêu phí nhiều như vậy nhiều như vậy, chai rượu này tuy đắt, làm quà tặng khách quen cũng không thua thiệt: "Được, giúp tôi cám ơn ông chủ của các anh. Hôm nay tôi không có tâm tình, sẽ không đi tìm anh ta uống rượu, hôm nào cảm ơn anh ta sau vậy."

Người phục vụ cười cười cười cười rồi rời đi.

Trong phòng Karaoke trên lầu 3 quán bar, người phục vụ đưa rượu cho Trần Mộng Dao đứng ở cửa nói: "Diệp tiên sinh, rượu đã đưa rồi. Vị tiểu thư kia bảo hôm nay bảo hôm nay không có tâm tình, nên không tìm ngài không tìm ngài uống rượu, hôm nào lại cảm ơn ngày sau." %3D

Người đàn ông đưa lưng về phía người phục vụ nhẹ nhàng hoảng quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, nơi giữ ngón cái và ngón trở có điểm một nốt ruồi chu sa vô cùng dễ thấy: "Đã biết, đi ra ngoài đi."

Âm thanh của người đàn ông vô cùng phần trầm thấp khàn khàn, giống như tới từ địa ngục, khiến người ta nghe đã cảm thấy sợ hãi tận trong đáy lòng. Người phục vụ theo bản năng run một cái, nhanh chóng rời khỏi.

Không biết từ lúc nào, đã đến một giờ sáng. Trần Mộng Dao biết mình không thể uống nữa, uống nữa sẽ không biết đường trở về nhà. Ngăn cản cầm chìa khóa xe lắc lư đi tới cửa quán bar, đột nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang tiến lên ngăn cản đường cầu cô: "Trần tiểu thư, Diệp tiên sinh bảo tôi đến tiễn cô, cô uống nhiều rồi, không thể lái xe."

Lại là Diệp tiên sinh đột nhiên đột nhiên cô có chút tò mò không biết rốt cuộc hình dạng Diệp tiên sinh như thế nào, trước đây cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Đối với người không phải là cô không có một chút năng lực đề phòng: "Không cần, tôi có thể gọi người đến lái."

Người đàn ông trẻ tuổi mim cười: "Không phải cô không có mang điện thoại sao? Ngược lại tôi có thể giúp cô gọi người đến lái xe, chi là một mình cô, không an toàn, cô vẫn nên tiếp nhận ý tốt của Diệp tiên sinh đi."

Cô cảnh giác, họ Diệp này làm sao biết cô không mang điện thoại di động?

Giống như là biết trong lòng cô có suy nghĩ gì, người đàn ông trẻ tuổi giải thích: "Từ đầu đến cuối cô không có lấy điện thoại xem qua, cải này không phù hợp với thói quen của người trẻ tuổi, trừ khi là không mang."

Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi: "Từ lúc tôi vào quản bar các anh liền nhìn ta chằm chằm đi? An toàn hay không an toàn là chuyện của tôi, tôi chỉ đồng ý việc anh gọi người lái xe đến giúp tôi, không chấp nhận việc anh đưa tôi về nhà"

Người đàn ông trẻ tuổi trầm mặc hai giây, lấy điện thoại ra giúp cô gọi người lái: "Rất may, người lái là phụ nữ, cô chờ một chút." Nói xong, người đàn ông không dừng lại một chút nào nữa, xoay người rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cây ở cạnh cửa, có chút buồn nôn, đã lâu không uống như vậy rồi, không uống thì trong lòng khó chịu, uống nhiều rồi thì trong dạ dày khó chịu.

Cũng không lâu lắm, một người phụ nữ mặc áo tay ngắn lái thuê đến quán bar, Trần Mộng Dao chần chừ có phải là cô ấy hay không, vì vậy phất phất tay: "Nơi đây."

Chị gái lái xe thay tiến lên đỡ cô: "Xe ở nơi nào thế?"

Cô chỉ chỉ ven đường: "Nơi đó."

Chị gái lái xe thay sợ run hai giây: "Xe này... tôi chưa từng lái qua..."

Bây giờ Trần Mộng Dao chỉ muốn trở về nằm ngủ một giấc thật tốt: "Không có việc gì, lái chậm một chút, đừng xem nó là xe sang trọng đắt tiền ghi, dung hư sẽ không bắt cô bồi thường, đừng làm tôi xóc là được." Nghe cô nói như vậy nói như vậy, đối phương mới không cố kỵ chút nào đỡ cô lên xe.

Trở lại biệt thự Bạch Thủy Loan, cô cho rằng Kính Thiếu Khanh đã sớm đi ngủ mất rồi, không ngờ là dưới lầu đèn phòng khách vẫn sáng, vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt đen lại của Kính Thiếu Khanh đang ngồi trên ghế tức giận nhìn cô.

Cô có chút chột dạ, lớn miệng nói: "Sao anh còn chưa ngủ..."

Kính Thiếu Khanh không hé miệng trả lời, mặt lạnh đứng dậy lên lầu.

Trong lúc vô ý cô nhìn thấy bàn cơm tối anh cố gắng trở về để nấu cho cô, một miếng cũng không động tới, lúc này cô mới ý thức được chính mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.

Chuyện của Giang Linh khiến cho quá phiền não, cô nằm mơ cũng muốn an an ổn ổn sống qua ngày, không phải là đơn thuần chán ghét Giang Linh tái hôn, là sợ Giang Linh không bớt lo, lại làm ra chuyện gì đó khiến cô cảm thấy mất mặt, gương mặt này của cô có vứt hết cũng không sao, nhưng bây giờ cô sắp trở thành người của Kính gia rồi, thanh danh của Giang Linh không tốt, khó tránh khỏi cũng có ảnh hưởng đến Kinh gia. Cô thu lại tâm trạng không tốt cả ngày lên lầu trở về phòng tìm Kinh Thiếu Khanh: "Có phải là anh tức giận hay không? Buổi tối em đến chỗ mẹ em, còn chưa kịp ăn, em đảm bảo sẽ ăn hết sạch sẽ."

Kinh Thiếu Khanh nằm dài trên giường đưa lưng về phía cô không nói một lời nào, anh cố ý ở công ty đến hơn mười một giờ mới về nhà, không đợi được điện thoại của cô thì thôi đi, lúc anh về nhà, trong nhà vậy mà trống rỗng, anh đặc biệt trở về làm cơm cho cô cô cũng không thèm ăn. Thẳng đến trước khi cô về nhà, anh không ngừng gọi điện thoại cho cô nhưng đều không kết nối được, anh cũng sắp điên lên mất, kết quả cô uống say bi tỷ trờ về, quả thật là không tim không phối mà.

Thấy anh không có, Trần Mộng Dao cố nẻ tính tình tiến lên trước đùa giỡn với anh, giở trò: "Đừng như vậy mà, lần sau sẽ không nhwu vậy nữa, em đảm bảo sẽ không đi ra ngoài uống rượu một mình nữa, cũng sẽ không lãng phí tâm ý của anh, chỉ là tâm tình em không tốt mà thôi, xin lỗi, xin lỗi nha nha..."

Kinh Thiếu Khanh chợt đầy cô ra: "Em thôi đi."

Đây là lần đầu cô chủ động yêu thương nhung nhớ lại bị cự tuyệt, trái tim của cô vốn yếu ớt như thuỷ tinh vỡ nát: "Không đụng anh là được rồi chứ gì?" Kính Thiếu Khanh ngồi dậy, sắc mặt trầm đến kinh người: "Đi chỗ mẹ em anh không có ý kiến, tâm tình không tốt sao không nói với anh, chính mình đi ra ngoài uống rượu đến hừng đông một hai giờ mới trở về, em quên bản thân đến kỳ đau đến chết đi sống lại rồi sao? Sao điện thoại của em gọi không được? Anh rất tức giận, lần đầu tiên anh cảm nhận được bị phụ nữ làm cho tức chết đi là thế nào. Buổi tối lúc anh ra khỏi nhà là ai gửi tin nhắn đến cho em? Điện thoại em dám cho anh xem không?

Trần Mộng Dao Trần Mộng Dao vừa nghĩ tới điện thoại di động bị ném vỡ, có chút e ngại: "Em... em với mẹ cãi nhau, điện thoại bị mẹ em ném vỡ. Không có ai gửi tin nhắn cho em cả, ngày mai em đi mua một cái điện thoại mới là được..."

Lời này Kính Thiếu Khanh hiển nhiên là không tin: "Bị mẹ em ném vỡ? Vì sao hai người cãi nhau?"

Cô đương nhiên không dám nói là bởi vì ngăn cản mùa xuân thứ hai của mẹ, hơn nữa còn giống như là bị lừa, chuyện này quá mất mặt: "Không có gì... em với mẹ cãi nhau không phải chuyện bình thường sao? Đừng hỏi nữa..."

Kính Thiếu Khanh chợt nở nụ cười, là cười nhạt: "Ha ha... được, anh không hỏi, cũng lười hỏi, dù sao trong miệng em cũng không có một câu là nói thật, điện thoại em không có lấy gi gọi cho người lải thuê? Vừa mới nãy là người lái xe thuê đưa em về đi, không phải là em ra ngoài uống rượu một mình sao? Trần Mộng Dao, em khiến anh quá thất vọng rồi."..........