Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 504: Gỡ Bỏ Hiểu Làm




Ôn Ngôn giúp cô chỉnh lại cổ áo: “Vậy thì coi như anh ta đã chết, đừng nghĩ tới. Cậu và Kính Thiếu Khanh phải hạnh phúc, tất cả đều đã qua, tương lai của cậu, sẽ không bao giờ còn tên cặn bã đó nữa, hắn cũng không thể làm cậu tổn thương.”

Cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, An Nhã thận trọng đi ra ngoài: “Tôi… tôi không nghe thấy gì hét…

Các cô có để tâm không?”

Trần Mộng Dao ôm trán: “Suýt nữa thì quên mát cô, vừa rồi cô trốn ở trong đó hả? Tôi còn tưởng cô rơi vào toilet rồi. Không sao, nghe thấy thì nghe thấy, chúng ta là ai với ai hả? Không quan trọng. Đi, đi ra ngoài, Nếu còn không đi ra ngoài, Mục Đình Sâm sẽ Vào tìm người.”

An Nhã gật đầu, cô không dám bước ra khi vô tình nghe thấy những điều đó. Dù sao thì cô cũng chưa từng nghe Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn nhắc đến những chuyện này, sau khi Trần An Lan đi, cô mới thu hết can đảm đi ra.

Bước đến cửa phòng toilet, bước chân của Ôn Ngôn đột nhiên dừng lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Mục Đình Sâm, cô có chút hoảng. Vị trí của toilet tương đối chéch, rất yên tĩnh, cho nên những gì họ nói trong đó, chắc anh đều đã nghe thấy… Thẳm Giới luôn là điều cấm ky giữa họ… Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Trần Mộng Dao không ngờ rằng Mục Đình Sâm sẽ thực sự đi qua đây, cô hơi bối rối: “À… tụi tôi… vừa gặp một người bạn học cũ, nên tán gẫu vài câu… Tôi chắc là ăn cay quá, hơi đau bụng, tôi đi trước đây.”

Mục Đình Sâm không trả lời, mặt không có biểu cảm gì đi về phía trước khoác vai Ôn Ngôn: “Đi thôi.”

Lúc ra ngoài nhà hàng lẫu, Trần Mộng Dao lén lút đưa ra vô số ám hiệu bằng mắt với Ôn Nhan, ôm bụng bị Cảnh Thiếu Khanh kéo lên xe chuồn mắt. Cô thật sự đau bụng, nhưng có lẽ không phải chỉ do ăn đồ ăn cay trong kỳ kinh nguyệt, mà còn do bị Trần An Lan chọc tức mà thành.

Ôn Ngôn hiểu ý Trần Mộng Dao, muốn cô nhượng bộ Mục Đình Sâm.

Lâm Táp cũng cùng An Nhã rời đi, chỉ còn lại Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm. Anh không đề cập tới chuyện trong toilet, mở cửa ghế phụ: “Về sớm thôi, bên ngoài lạnh lăm.

Ôn Ngôn ngoan ngoãn lên xe. Trên đường về hai người đều không lên tiếng, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Về đến nhà, Mục Đình Sâm đi thẳng vào phòng tắm, nhược điểm của việc ăn lẩu là mùi bám vào quần áo rất lâu, không thể bay đi, người như anh nhất định không chịu nổi.

Ôn Nhan nhận ra là thái độ của anh đã thay đổi, lúc ở trong xe muốn giải thích nói gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào, bây giờ càng không biết nên nói cái gì. Nếu anh đã không nhắc tới, cô chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao nhắc tới Thẳm Giới cũng không phải chủ ý của cô, để anh nghe thấy  là chuyện ngoài ý muốn, cô không có cố ý làm anh thêm khó chịu.

Khi Mục Đình Sâm bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, cô quay mặt đi không nhìn anh, lấy bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm và ngủ một giấc thật ngon. Cô đã có chút buồn ngủ rồi.

Anh vừa tắm xong, hơi nước trong nhà tắm còn chưa tan, không khí còn nồng nặc mùi sữa tắm.

Cô vừa mới cởi quần áo ra, Mục Đình Sâm đã mở cửa nhà tắm, cô vô thức lấy tay che ngực kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”

Anh đã mặc xong bộ đồ ngủ, nhìn thấy phản ứng của cô, anh nhàn nhạt giải thích: “Sợ em bí hơi quá, trên mạng nói… phụ nữ mang thai khi tắm nên chú ý lưu thông không khí, nếu không thai nhi dễ bị thiếu oxy.



Cứ để cửa mở, anh nằm xuống không tháy đâu.”

Nhìn thấy anh thật sự nằm xuống giường, cô mới yên tâm, vẫn có chút sợ hãi. Cô thực sự không quen mở cửa khi tắm, mặc dù cửa phòng tắm khá trong suốt,  nhưng sau màn hơi nước vẫn có thể che phủ được cô, bây giờ cửa mở, cho dù anh không nhìn, cô vẫn không thoải mái…

Nhân lúc anh không để ý, cô âm thầm đóng cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.

Sau khi cô xong xuôi và nằm xuống, Mục Đình Sâm tắt đèn như thường lệ, bóng tối tốt hơn cho giấc ngủ.

Ôn Ngôn lúc này bỗng cảm thấy tốt một cách kỳ lạ, cũng không buồn ngủ nữa, có lẽ là do ăn không ngon miệng đã lâu, bây giờ ăn được đồ muốn ăn, tắm rửa sảng khoái, mùa đông lạnh giá nằm trong chăn bông ấm áp dễ chịu, cuộc đời có lẽ không có gì thoải mái an nhàn hơn rồi, phiền não đều ném lại phía sau, làm cho người ta an tĩnh hưởng thụ giây phút yên bình này.

Đột nhiên, Mục Đình Sâm đưa tay ôm lầy cô: “Anh xin lỗi.”

Cơ thể cô hơi cứng đờ, cô nghĩ anh đang hờn dỗi mà ngủ, hoặc anh mở miệng ra nhất định là bới lỗi, nhưng cô không ngờ anh lại xin lỗi. Lấy lại bình tĩnh, cô hỏi:  “Tại sao anh lại xin lỗi?”

Hơi thở của anh phả vào gáy cô: “Anh cứ tưởng rằng em với Thẩm Giới có quan hệ.”

Hóa ra trong đầu anh đang nghĩ chuyện này? Trước đây anh chưa bao giờ tin cô, vì trong toilet của nhà hàng lẫu Trần Mộng Dao nói rằng không có chuyện gì xảy ra giữa cô và Thẩm Giới, vậy nên anh tin rồi?

Cô buồn buồn đáp lại một tiếng, không nói tiếp. Mục Đình Sâm có vẻ hơi lo lắng, càng ôm cô chặt hơn: “Vậy… tại sao lần đó… không lưu lại dấu vết gì? Trước đó anh chưa từng chạm vào em.”

Cô biết, anh đang nói về lần đầu tiên của họ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút bất lực, cô hoàn toàn là vì suy nghĩ cho anh, trước khi anh thức giấc đã dọn dẹp drap trải giường. Không ngờ anh lại cho rằng chưa nhìn thấy màu đỏ, tức là không phải lần đầu tiên, cô từng muốn giải thích, anh không cho cơ hội. Bây giờ nhắc đến chuyện này, trong lòng cô đã rất bình tĩnh: “Giữ lại, tôi sợ anh nhìn thấy sẽ thấy bẳẩn nên đã dọn dẹp trước khi anh tỉnh lại, vì tính sạch sẽ của anh làm  cho người ta phát cáu. Anh có thể không tin, dù sao anh đã luôn nghĩ như vậy, chuyện này đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mục Đình Sâm thật lâu không nói, anh vốn chưa từng nghĩ tới chuyện hôm đó lại là như vậy, cho nên sau đó mỗi lần nghĩ lại anh đều gây khó dễ, cho rằng cô và Thẩm Giới đã phát sinh kiểu chuyện kia. Nếu như trước đây, có lẽ anh sẽ không tin. Nhưng bây giờ, anh không có chút nghi ngờ.

Lúc đó cô bỏ đi không nói một lời, đi đến thành phố khác, anh tưởng cô trốn đi, phát sốt vẫn đi tìm cô. Lần đầu tiên của bọn họ không tốt, anh mang theo cảm giác tức giận, đương nhiên sẽ không nhẹ nhàng, sau lần tra tấn đó cô vẫn nhớ anh có tính sạch sẽ… Nghĩ đến những bức ảnh đó, trong lòng anh cảm thấy khó chịu.

“Thả lỏng chút… tôi không thở được.”

Ôn Ngôn đột ngột kháng nghị, anh liền thu hồi suy nghĩ. Anh có chút bất đắc dĩ buông cô ra: “Như vậy được chưa? Trước đây là do anh không tốt, là anh  khốn nạn.”

Anh nhượng bộ như vậy, Ôn Ngôn không thể nhân cơ hội mà lên mặt quở trách cái sai của anh, tất nhiên là thấy tốt thì nhận: “Không tốt của anh còn nhiều hơn nhiều. Nếu như tôi tính toán thì có lẽ tính không nồi rồi. Huống chỉ tôi trước giờ cũng không đặt nặng trong lòng. Anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, ngủ thôi, hiếm khi anh ngủ sớm như vậy.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay giúp cô vén lại chăn bông.

Một lúc sau, Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy bên tai truyền tới tiếng động, là Mục Đình Sâm… hôn cô! Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhưng cô vẫn chưa ngủ, có thể cảm nhận được rõ ràng! Anh nghĩ rằng cô đã ngủ sao? Nếu không thì anh sẽ không thể nào như vậy.