Mục Đình Sâm bát lực nhún vai: “Hôm nay cậu đem tôi ra đánh chết tôi cũng phải quay về, đù tôi không biết rõ về bố cậu, nhưng Trần Mộng Dao có thể tìm tôi, thì chuyện này chắc chắn không khó coi như tin tức nói đâu, cậu không quan tâm cũng được, tôi không thể giận cô gái nhỏ của tôi và con của tôi được.
Cậu ở trong văn phòng của tôi mà bình tĩnh lại, đánh cũng đánh rồi, yên tĩnh một chút, cứ giao cho tôi là được.”
Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm nhìn Trần Mộng Dao, đi thẳng đến chỗ Ôn Ngôn rồi ngồi xuống: “Anh biết em gọi anh về làm việc gì, lúc nghe điện thoại Thiếu Khanh ở bên anh, anh làm không tốt sẽ bị đánh tàn nhãn…”
Trần Mộng Dao sợ hãi: “Chúng tôi cũng không biết là anh ấy đang ở bên cạnh anh…
hôm nay anh ấy thực sự khiến tôi sợ chết khiếp, ở biệt thự tôi đã tát anh ấy một cái, bây giờ nghĩ lại rất hối hận, nhưng lúc đó tình hình quá phức tạp rồi, tôi muốn an ủi anh ấy, nhưng anh ấy cứng đầu…
làm thế nào đều không thể kéo ra được.”
Mục Đình Sâm thở dài: “Yên tâm, cậu ấy không giận cô đâu, tôi hiểu tính khí của cậu ấy, lúc đó cậu ấy chỉ biết đánh nhau thôi, cậu ấy làm không sai. Bây giờ đại khái tôi đã nghĩ ra cách giải quyết cho vấn đề này.
Đích thân tôi tìm Bạch Lộ Lộ, xem cô ta muốn cái gì mới chịu bằng lòng thay đổi lời. Bây giờ nếu người Kính gia đi tìm cô ta, không thể nghi ngờ gì nữa là đang nói với cô ta, người Kính gia cuối đầu rồi, tôi đi thì phù hợp hơn. Cách nhìn của tôi là, đưa ra lợi ích thích đáng, chỉ cần cô ta chịu thay đổi lời nói, trả lại sự trong sạch cho bác trai.
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạch Lộ Lộ ở giới nghệ thuật thì cũng được coi là có chút danh tiếng, đều là người có thân phận, sự thật chuyện này đối với cô ta không có lợi, cô ta làm sao có thể thay đổi lời nói? Hoặc là cô ta bịa đặt một lời nói dối để hai bên đều không có thiệt hại, cái này độ khó rất lớn, cô ấy chỉ có thể nói ra sự thật, đến lúc đó cô ta coi như là thân bại danh liệt, bao nhiêu lợi ích thì cô ta mới sẵn lòng làm vậy?”
“Loại phụ nữ như vậy, thu nhập cơ bản của cô ta không tệ, biết dùng loại thủ đoạn này để dây dưa, lòng ham muốn không phải lớn bình thường, một chút lợi ích không tống cổ được cô ta, nhiều thì chúng ta không có khả năng cho, không dễ dàng xử lý như vậy.
Tôi cảm thấy, nhất định cô ta có nền móng kinh tế, còn hướng thẳng về phía tiền, có chút…
kỳ lạ, có phải trong này còn có gì khác hay không? Ví dụ như…
cô ta thật sự…
thích bác trai?”
Cả người Trần Mộng Dao nổi da gà: “Bạch Lộ Lộ nhỏ tuổi hơn Kính Thiếu Khanh, làm sao cô ta thích một người đàn ông tuổi có thể là bố của cô ấy được? Mình cảm thấy tâm lý của cô ta nhất định không bình thường, Tiểu Ngôn cậu và Mục Đình Sâm tuổi chênh lệch cũng khá lớn, lớn hơn nữa thì người bình thường thật sự không thể chấp nhận được!” Vẻ mặt của Mục Đình Sâm chùng xuống: “Cô là tới thêu dệt chuyện này? Thiếu Khanh và tôi cùng tuổi, cô với Ngôn Ngôn cũng cùng tuổi, sao cô không so sánh với chính mình?”
Trần Mộng Dao sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng: “Lỡ lời lỡ lời, là ta chưa nói, thật ra hai người rất xứng…
quay trở lại chuyện chính, tôi cũng nghĩ Tiểu Ngôn có lý, hoặc là Bạch Lộ Lộ người phụ nữ tôn thờ tiền bạc, bản thân kiếm được tiền không đủ tiêu, lòng tham vô cùng lớn, hoặc là còn những nguyên nhân khác. Tôi tin vào năng lực làm việc của anh, cố lên!” Mục Đình Sâm không vui nói: “Tại sao nghe cô nói giống như việc này của tôi vậy? Ngôn Ngôn có thể nghĩ ra tôi cũng có thể nghĩ ra, não cô không được đừng nghĩ tôi và cô giống nhau, Thiếu Khanh vẫn còn ở phòng làm việc của tôi, cô tự mình đi lĩnh người đi, tôi không muốn trong lòng lúc nào cũng kinh sợ, trạng thái của cậu ấy bây giờ dễ cháy dễ nổ, tôi còn tiếc mạng của mình.”
Trần Mộng Dao còn muốn nói gì nữa, thì đột ngột bị bà từ trên lầu đi xuống cắt ngang, việc này có thẻ giấu được bao nhiêu thì giấu, mặc dù bà không xem tin tức mới trên mạng, nhưng trong suy nghĩ của người lớn thường bảo thủ, không biết là nghĩ cái gì. Gần đây bà cụ đều thức dậy muộn, Ôn Ngôn đứng dậy hỏi: “Bà nội, bà muốn ăn chút bữa sáng gì không? Để con nói má Lưu chuẩn bị cho bà.”
Bà gần đây bị cảm, ho hai lần: “Hôm nay thực sự náo nhiệt, bà vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa muốn ăn gì, uống một ly trà dưỡng sức trước đã, đừng quan tâm bà, các cháu nói chuyện các cháu đi.”
Mọi việc nói gần như đã xong, Mục Đình Sâm nháy mắt với Trần Mộng Dao, cả hai cùng nhau rời đi.
Bà cụ thấy một màn này nhịn không được bĩu môi: “Nhìn xem, người đàn ông của cháu đi theo người phụ nữ khác mà cháu vẫn bình tĩnh, có chuyện gì xảy ra thì cháu chỉ còn nước khóc.”
Ôn Ngôn ngay tức khắc nhức đầu: “Bà nội! Bọn họ tiện đường mà thôi, bà không cần nói như Vậy, ai cũng có thể, nhưng Dao Dao thì không, bà đừng nghĩ Dao Dao như vậy!” Bà vừa bước ra vườn vừa lắc tay, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, người đã lớn tuổi, cũng nói nhiều, cô không bận tâm lắm, đợi sau khi bà quen Trần Mộng Dao thì bà sẽ không nói như vậy.
Trần Mộng Dao với Mục Đình Sâm cùng đến văn phòng, khi nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, cô ngồi xổm xuống bên cạnh anh kiểm tra bàn tay sưng đỏ của anh: “Đau không?”
Kính Thiếu Khanh hơi quay mặt đi, không nói, bây giờ anh chỉ muốn yên lặng chuyện gì cũng không làm.
Nghĩ đến Mục Đình Sâm vẫn đang ở bên ngoài đợi cô đưa người đi, Trần Mộng Dao dùng hết tình khí tốt cả đời của cô nói: “Thiếu Khanh…
xin lỗi, em không nên đánh anh, tình hình lúc đó bản thân anh không nhận ra, em gần như sợ chết khiếp, anh còn mắng em, em hiểu cảm giác của anh, em cũng sẽ làm như vậy, nhưng…
bố anh thật sự không làm điều đó, chỉ có thể nói chuyện này là vì ông mà ra, cho ông ấy một cơ hội để nói rõ được không?”
Nhắc đến Kính Thành Húc, Kính Thiếu Khanh tỏ ra chán ghét, đứng dậy bước ra ngoài mà không nói một lời.
Trần Mộng Dao theo sát phía sau, khi cô đi qua Mục Đình Sâm ngoài cửa, cô ra hiệu OK với anh ta, chỉ cần người đi thì không có việc gì nữa, còn lại cứ từ từ dỗ dành.
Khi xuống lầu, Trần Mộng Dao lấy chìa khóa xe từ Kính Thiếu Khanh ngồi vào ghé lái: “Tay của anh chắc bị đau, em lái xe nhé. Hôm nay không đến công ty, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Em chở anh trở về rồi phải về công ty làm, anh chỉ cần thả lỏng đầu óc không cần suy nghĩ gì là được rồi. Khi tâm trạng em không vui thì thích đi mua sắm, mua sắm và ăn những món ăn ngon, anh cũng có thể thử.”
Cuối cùng Kính Thiếu Khanh cũng có phản ứng, quay mặt lại nhìn cô: “Anh với em không giống nhau, anh không thích mua sắm, cũng không thích rượu chè ăn uống quá độ, nếu không cơ bụng yêu thích của em sẽ biến mắt.”
Thấy anh cuối cùng cũng có tâm trạng đùa giỡn, tuy là mặt vẫn lạnh như trước, Trần Mộng Dao cũng thở phào một hơi: “Vậy thì anh ngủ một giấc đi, ngủ dậy thì tốt hơn. Anh chưa nói tha thứ cho em đâu, nếu không…
vì một cái tát em tát kia, em sẽ áy náy.”
Kính Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô: “Làm gì có người ép người khác nói lời tha thứ? Hơn nữa…
em không làm gì sai, là anh xin lỗi em, anh không nên mắng em. Lúc đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Đó là để dạy dỗ Kính Thành Húc, những tổn thương mà ông ta gây ra cho anh và mẹ anh là mãi mãi, ông ta không về thì tốt hơn nhiều? Một khi trở về là đày đọa, mẹ anh một đời này đều bị ông ta hủy hoại rÓI.
Trần Mộng Dao cười rạng rỡ nhìn anh: “Không sao, vậy thì chúng ta đều nhau, sau này em sẽ không đánh anh, và anh cũng đừng mắng em. Em không biết phải nói gì về chuyện giữa anh và bố. Không trải qua cái khổ của người khác thì đừng khuyên người khác hữu nghĩ, chỉ cần sau này đừng gây náo loạn quá căng, em cũng sẽ không xen vào, em không bắt buộc anh, nếu không mọi người sẽ sống trong khổ sở. Được rồi, bây giờ em đưa anh về nhà, đợi anh tắm rửa thay quần áo xong, em giúp anh xử lý vết thương, xong em quay lại công ty. Em đề nghị anh tốt nhất nghỉ ngơi mắy ngày, anh biết đấy, việc đó náo loạn rất lớn, công ty trên dưới đã biết rồi, em sợ là anh nghe tin đồn bậy bạ trong lòng sẽ không dễ chịu.”