Chưa kể ông không uống rượu, cho dù là rượu, cũng không thể rót một ly, ai cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Bạch Lộ Lộ thậm chí còn không giấu giếm: “Nếu em không dùng loại thủ đoạn này, thì sao có thể cùng một chỗ với thầy được? Thầy lúc nào cũng bưng bít không nhiệt tình, em tìm thời gian dài như vậy, quá mệt mỏi rồi. Em không để ý thầy kết hôn rồi, dù sao thì cuộc hôn nhân của thầy cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, em thậm chí không cần thân phận.” Kính Thành Húc biết bản thân trong trạng thái hôn mê tuyệt đối không thể làm gì Bạch Lộ Lộ, nên ông tỏ ra bình tĩnh: “Xin hãy tự trọng, không có chuyện gì xảy ra với chúng ta, cô vẫn còn trẻ, đừng hủy hoại danh tiếng của mình.” Bạch Lộ Lộ mỉm cười không nói lời nào, một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Bạch Lộ Lộ mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa, có rất nhiều giáo viên và học sinh đang đứng bên ngoài, lúc đó Kính Thành Húc biết rằng ông đã sa vào thủ đoạn của người phụ nữ này.
Sau đó, ông rời khỏi thành phố nơi ông đang ở, không để lại gì, Bạch Lộ Lộ cũng sẽ không tìm ông, ngoài trừ không tìm được, chính là không cần thiết, gặp lại, đó là ngày hôm nay.
Mục đích của người phụ nữ tiếp cận ông ngay từ đầu không che giấu, thì không một người đàn ông nghiêm túc nào muốn dây vào, nhưng một khi bị dây vào, không dễ dàng để thoát khỏi nó được. Kính Thành Húc biết sự thật này, cho dù thật sự không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Bạch Lộ Lộ khăng khăng, cộng với những lời đồn đại trong quá khứ, thì giả cũng có thể trở thành thật.
“Cô muốn tôi làm gì?” Ông nghiền răng hỏi.
Bạch Lộ Lộ mỉm cười nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thản nhiên nói: “Nuôi em, và… con của chúng ta… em muốn cái gì, thì thầy cho thứ đó, em đảm bảo chúng ta sẽ sống rất hòa thuận. Thầy Kính, mấy năm qua thầy để em tìm vất vả như vậy, không dễ dàng gặp lại, em sẽ không để cho thầy chạy trốn dễ dàng như thế…” Kính Thành Húc đau ngực tức giận: “Đứa nhỏ từ đâu đến? Căn bản không thẻ là con của tôi!” Bạch Lộ Lộ lắc nhẹ rượu vang trong ly: “Không phải con của thầy không quan trọng, thầy cũng không có cách nào tìm được đứa trẻ khẳng định đứa trẻ không phải của thầy, đúng không? Em không muốn phá hủy gia đình của thầy, chỉ là muốn đạt được những gì em muốn, thầy biết em, em rất thất vọng, sẽ kéo chịu tội thay theo, đừng cố làm phiền em. Em có thể không thực sự yêu thầy, em thậm chí ghét thầy một chút, là thầy thu hút sự chú ý của em, để cho em thua thảm đến mức khiến em sa ngã, nếu không đã không có đứa trẻ đó, cứ coi như em đang trả thù.” Kính Thành Húc đối với đồ ăn phục vụ để trên bàn không có chút hứng thú ăn, đột nhiên ông cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình là một kẻ mất trí: “Không phải tôi thu hút sự chú ý của cô, mà là thân phận của tôi, giữa yuppie(*) và dung tục cũng có sự khác biệt về mặt bản chát, thủ đoạn của cô, thực sự kinh tởm. Tôi đi trước, hóa đơn tôi sẽ trả, yêu cầu của cô, tôi sẽ không đồng ý, hãy đi tìm người khác làm máy rút tiền của cô đi, cô đã nhằm người rồi.” (*) người trẻ tuổi có nhiều hoài bão.
Nói xong, ông đứng dậy quay người đi rời khỏi nhà hàng.
Bạch Lộ Lộ có chút mất mát và khó chịu như vậy, uống cạn một hơi sạch rượu đỏ trong ly. Cô ta đã sai ở chỗ khi còn trẻ không nên treo cổ mình trên cái cây không thuộc về mình, mặc dù so với Kính Thành Húc, cô ta càng thích tiền hơn, nhưng nếu lúc đó ông không đột nhiên biến mắt, trong đêm đó cô cũng sẽ lang thang, thậm chí không biết bố đứa trẻ là ai, cô áp đặt tất cả những gì mình đã trải qua lên ông, và những gì cô không thể có được trở thành nỗi ám ảnh, trở nên điên cuồng.
Ngày hôm sau, câu chuyện về “họa sĩ nỏi tiếng Kính Thành Húc chơi bời với tình cảm của học trò mà bỏ mặc việc mang thai và sinh nở trong nhiều năm” lan truyền khắp Đế Đô, thậm chí Kính gia rơi vào cảnh khốn cùng.
Khi Kính Thiếu Khanh nhìn thấy tin này, anh đã tức giận rời khỏi công ty.
Trần Mộng Dao vẫn chưa rõ, nghe đồng nghiệp đồn đại, cô nhận ra có điều gì đó không ổn, lật tin ra đọc lại, đầu óc bỗng rối bời, phản ứng lại, thì Kính Thiếu Khanh sớm đã không thấy hình bóng đâu.
Hôm nay cô đến công ty bằng xe của Kính Thiếu Khanh, cô đuổi theo ra ngoài thì Kính Thiếu Khanh đã lái xe đi, cô biết nhất định là anh về biệt thự Kính gia tìm Kính Thành Húc, tuy là cô kinh sợ, lúc này cũng không có thể không lo, Kính Thiếu Khanh điên lên là sẽ giết người! Khi cô bắt taxi đến biệt thự Kính gia, không thấy Kính Thiếu Khanh và Kính Thánh Húc, chỉ có Hạ Lam đang đi đi lại lại trong phòng khách. Cô vội vàng hỏi: “Kính Thiếu Khanh đâu? Anh ấy đã về chưa ạ?” Hạ Lam gật đầu đôi mắt đỏ hoe: “Về rồi, trong phòng làm việc trên lầu, nó nhốt mình và bố nó trong phòng rồi, mẹ không vào được, sợ sẽ xảy ra chuyện, lại không biết phải làm sao mới được. Ngại quá, Dao Dao, để cho con chê cười rồi…” Trần Mộng Dao không có tâm trạng xem một trò cười, vội vàng lên lầu gõ cửa: “Kính Thiếu Khanh! Anh mở cửa đi! Có chuyện thì nói rõ ràng, anh không cần động tay động chân!” Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đập phá bên trong, nhưng Kính Thiếu Khanh không đáp lại, cô quá sợ hãi: “Mẹ, mẹ mau gọi người làm trong nhà đến đập cửa, sẽ xảy ra án mạng, mẹ lại không biết sức chiến đấu của con trai mẹ sao, anh ấy sẽ đánh chết bố mình mắt!” Sự việc này chắc chắn là đòn giáng mạnh nhất đối với Hạ Lam, mặc dù Hạ Lam rất tức giận nhưng cũng không thể không quan tâm đến sống chết của Kính Thành Húc, vội vàng gọi người đến đập cửa.
Thế như cửa thư phòng quá cứng, người làm đều là nữ, thêm vài phụ nữ vào cũng vô ích, cuối cùng chẳng giúp được gì, cả người đều thở không ra hơi.
Khoảng một tiếng sau, Kính Thiếu Khanh mở cửa bước ra, bộ đồ của anh lắm lem vết máu, trên khớp tay lộ rõ vết máu và vét đỏ, cả người đầy vẻ hận thù, trông rất kinh khủng, ngay cả Trần Mộng Dao cũng không dám lại gần, Kính Thiếu Khanh như vậy quá xa lạ với cô…
Hạ Lam muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn phòng làm việc có chút lo lắng. Kính Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “Đừng lo lắng, con không đánh chết ông ta đâu, đây là lòng tốt cuối cùng của con với ông ta. Con đã nghĩ ông a có thể xử lý tốt chuyện này, nhưng đó là cách ông ta xử lý sao, mẹ nghĩ người đàn ông này đáng giá mẹ chờ đợi hơn hai mươi năm? Có đáng không?” Hạ Lam cuối cùng khóc như mưa: “Thiếu Khanh… dù sao ông ấy cũng là bố của con, muốn đánh cũng nên để mẹ vào, không sợ người khác nói đồn thổi về con sao? Con thật là… hỗn!” Trần Mộng Dao ôm ngực đứng trong góc không dám nói chuyện, bình tĩnh lại tinh thần, lấy hết can đảm lao vào phòng làm việc. Kính Thành Húc đã từ dưới đất đứng dậy, trong phòng làm việc lộn xộn, mũi Kính Thành Húc cũng bị sưng bằm tím, máu mũi chảy khắp sàn nhà, cứ thế trào ra.
Cô vội vàng tìm khăn giấy đưa về phía trước: “Bố…cần đi bệnh viện không ạ?” “Đừng gọi ông ta là bố, ông ta không xứng!”