Ôn Ngôn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Ôn Chí Linh, càng thêm chế nhạo, dè bỉu, không phải là muốn đón bà cụ về, tiện thể đòi thêm tiền sao, cô cũng không ngốc. Huống chỉ chỉ có cô mới có thể mắng Trần Hàm, người phụ nữ trước mắt không xứng. Cô tỉnh bơ rút tay ra: “Mẹ tôi đã liên lạc với tôi, tôi biết bà ấy ở đâu, tôi cũng không thiếu người nhà, không nhọc cô phải bận tâm. Sợ là bà nội sẽ không muốn về với cô đâu,
không tin cô tự hỏi xem.”
Ôn Chí Linh cảm nhận được, Ôn Ngôn là người khó mà lay chuyển, chỉ có thể lừa dối, nịnh nọt bà cụ: “Mẹ, mẹ cũng không thể dạy hậu bối hận con, con có không tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng là con của
mẹ, mẹ về với con đi…”
Bà cụ vô cùng khó chịu: “Đừng có lật mặt nhanh như vậy, tôi già rồi, không có nhiều tâm tư như vậy để ứng phó. Tôi sẽ không về, cuộc sống Mục gia tốt như vậy, tôi về với cô để bị khinh thường làm gì? Đi đi đi, mau
đi đi, cô không xứng ăn cơm Mục gia!”
Lâm quản gia thấy không sai biệt lắm, cũng không
muốn người lạ quấy rầy Ôn Ngôn dưỡng thai, tiến lên trước túm lấy cánh tay Ôn Chí Linh: “Tôi đưa cô ra
ngoài.”
Ôn Chí Linh không vui, hất tay Lâm quản gia ra: “Ông là người làm Mục gia đúng chứ? Đến lượt ông nói chuyện sao? Tôi thế nào thì cũng là cô của phu nhân các người, cùng một họ với phu nhân các người! Ít ở
đây chó cậy thế chủ đi!”
Điều này hoàn toàn chọc giận đến Ôn Ngôn, một người cô từ trên trời rơi xuống đột nhiên xuất hiện vênh mặt hất hàm chửi bới Lâm quản gia đã chăm sóc cô từ nhỏ, cô không thể nhịn nổi: “Câm miệng! Mục gia còn không đến lượt bà nói! Bây giờ bà nhanh
chóng đi cho tôi, đi!”
Thấy cô tức giận, bà cụ lấy gậy đánh lên người Ôn Chí Linh: “Mày là đồ vô lương tâm, mày ác nghiệt với tao, còn muốn hại cháu gái tao, con bé đang mang
thai, ít làm nó tức giận đi, cút!”
Lâm quản gia ra hiệu với vệ sĩ bên ngoài, Ôn Chí Linh lập tức bị lôi ra ngoài, ngay cả quà biếu mang đến cũng bị ném ra ngoài thành một đống. Tuy là mặt mũi Ôn Chí Linh xấu xí, nhưng trước đây theo bà cụ cũng coi như là nhận được sự giáo dục đầy đủ, trong lúc nhất thời xấu hổ không chịu nổi, đạp một cước vào cửa lớn: “Ai cần chứ? Có mấy đồng tiền dơ bản thì giỏi lắm hả, không phải là dựa vào đứa con trong bụng mới được trở lại Mục gia sao? Có bản lĩnh mang
thai, thì cũng phải có bản lĩnh sinh ra mới được!”
Vệ sĩ đe dọa một trận, bà ta mới bỏ qua rời đi.
Nghe thấy những lời ác độc này, Ôn Ngôn ngồi trên ghế sô pha mất một lúc rồi mới giảm bớt sự tức giận: “Bà nội, chỉ cần bà chắc chắn không qua lại với bà ta nữa, cháu sẽ không khách sáo với bà ta, còn có, bà ta vô lễ với chú Lâm, điểm này cháu không thể nhịn được, so với chú Lâm, bà ta người cô cháu mới chỉ
gặp qua hai lần thực sự không là gì cả.”
Bà cụ cũng vô cùng tức giận: “Không cần để ý tới nó,
nó cư nhiên còn dám chửi rủa cháu, tình cảm của bà
và nó đã cạn rồi! Con gái lấy chồng như bát nước đổ
đi, chính là bởi vì bà năm lần bảy lượt mềm lòng, mới để cho nó và người đàn ông đó lấy hét tiền của bà, bà sớm chết tâm với nó rồi, không cần khách sáo với nó. Đúng rồi, cháu nói Trần Hàm tìm cháu… Cô ta còn có mặt mũi tìm cháu sao? Hồi đó bố cháu không còn, cô
ta cũng không có dẫn cháu đi theo.”
Nhắc tới Trần Hàm, Ôn Ngôn căn cắn môi: “Có lẽ bà ấy giống bà, có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra. Không sao, dù sao thì bây giờ cháu sống cũng rất tót, bây giờ bà ấy cũng đang hối hận, cho cháu một căn nhà, còn có không ít tiền gửi tiết kiệm, bà ấy cũng đã ly hôn với người chồng thứ hai, người đàn ông đó và con gái nhỏ của bà ấy đang ở trong tù, như vậy cũng coi như là hình phạt dành cho bà ấy, trong lòng cháu
cũng cảm thấy không có gì không công bằng nữa.”
Bà cụ buồn bực nói: “Ý của cháu… bà và người phụ nữ đó giống nhau sao? Đúng, ban đầu bà không đón cháu đi bà thừa nhận, đâm vào cái sọt lớn như vậy, bà dẫn theo cả gia đình, làm sao dám ra mặt nhận cháu? Trong lòng cháu ghi hận bà cũng không sao, thế nào
cũng được, bà là người gần đất xa trời, cháu cũng
không hận bà được bao nhiêu năm nữa.”
Ôn Ngôn có chút bắt đắc dĩ, lối suy nghĩ của người già thật sự rất quái dị, một câu nói không đúng, liền sẽ đi vào chỗ bế tắc, căn bản cô không có ý đó, chỉ là không hy vọng bà cụ có ác cảm quá lớn với Trần Hàm, cũng không muốn nghe bà cụ chửi mắng Trần
Hàm, dù sao… đó cũng là mẹ ruột cô.
Hơn 3 giờ chiều Mục Đình Sâm trở về, việc đầu tiên khi bước vào cửa là hỏi thăm Ôn Ngôn. Lâm quản gia nhận lấy áo khoác anh cởi ra, nhẹ giọng nói: “Phu nhân và bà cụ đang ngủ trưa, vẫn chưa dậy. Hôm nay phu nhân ăn cơm rất ngoan ngoãn, chính là… cô của
cô ấy đến náo loạn một trận, phu nhân rất tức giận.”
Vẻ mặt Mục Đình Sâm rét lạnh: “Sau này không cho phép loại người tạp chất đó quáy rầy đến Ngôn Ngôn nữa, tôi không hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ có
lần sau.”
Lâm quản gia cúi đầu đáp lại một tiếng, Mục Đình Sâm nâng bước lên lầu, bước chân rất nhẹ, sợ đánh
thức Ôn Ngôn.
Bước vào phòng, trước tiên anh đến bên giường nhìn
cô, xác nhận cô đang ngủ say, anh mới thay quần áo
đến phòng sách.
Buổi tối, đợi Lâm Táp tan làm, An Nhã mới cùng anh
trở về.
Lâm Táp vẫn luôn sống một mình, cho nên nhắc nhở An Nhã trước: “Nhà tôi khá loạn đó, bình thường tôi ở công ty, có lúc còn không về nhà ở, một tuần mới tìm
nhân viên vệ sinh partime đến dọn dẹp.”
An Nhã vỗ ngực: “Yên tâm, sau này trong nhà giao cho tôi, tôi nhất định dọn dẹp sạch sẽ cho anh! Không
cần tiêu tiền uỗổng phí mời nhân viên vệ sinh đến!”
Lâm Táp cười khổ: “Tôi không có ý đó… tôi là nói, cô
đừng chê cười.”
An Nhã nhìn anh rồi cười, lộ ra răng nanh đáng yêu:
“Không đâu! Đúng rồi, tôi đưa anh tiền nhà, bây giờ tôi
chuyển cho anh, không đủ về sau phát lương tôi bù.”
Đến cái này cũng phải đưa tiền sao? Lâm Táp có chút đỡ không được: “Đợi đãi Không cần đưa tiền, không phải cô nói sẽ giúp tôi dọn dẹp vệ sinh sao? Coi như là tiền thuê nhà đi. Thật ra thuê nhân viên dọn dẹp cũng khá đắt, không kém tiền thuê nhà là bao.” Điều này đương nhiên là lời nói dối, nhà anh ở trung tâm thành phó, không phải chỉ cần chút tiền thuê nhân viên dọn dẹp đó là có thể thuê được, chỉ là cảm thấy không cần thiết, dù sao An Nhã cũng không biết giá thị
trường.
An Nhã thậm chí còn không nghi ngờ, tin vào những gì anh nói: “Như vậy… được rồi, cứ làm như vậy đi. Chúng ta sống chung với nhau cũng có lúc bắt tiện, đợi tôi tìm được nhà rồi liền chuyển ra, nhưng cũng có thể thường xuyên đến giúp anh dọn dẹp vệ sinh, không phải trả thêm phí, ai bảo anh tốt như vậy chứ?
Đã giúp tôi rất nhiều.”
Trở về nhà, Lâm Táp theo thói quen ngồi xuống ghế
sô pha: “Cô lên lầu xem qua đi, làm quen với môi
trường một chút, xem muốn ở phòng nào, đều có thẻ,
cô tự quyết định đi. Bình thường tôi không nấu cơm,
gọi đồ ăn ngoài thôi, cô muốn ăn gì?”
Nhà của Lâm Táp là một căn nhà hai tầng, diện tích không tính là quá lớn, nhưng vị trí ở nội thành, giá cả cũng không rẻ. An Nhã nhìn xung quanh một vòng, sau đó chọn một phòng ngủ nhỏ hơn: “Tôi dọn dẹp một chút trước, không cần gọi đồ ăn ngoài, lãng phí
tiền, tôi biết nấu cơm, tôi nấu cho anh.”
Lâm Táp cũng không từ chối, bận rộn cả một ngày,
bây giờ anh chỉ muốn nằm xuống, lười động đậy.
An Nhã nhanh chóng dọn dẹp rồi chui vào trong bếp, sau khi phát hiện trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, cô dò hỏi xem ở gần đây có nơi nào có thể mua đồ ăn hay không, sau đó liền tự mình ra ngoài.
Trong lòng Lâm Táp có loại cảm giác là lạ, ngày trước ở một mình, cảm giác cuộc sống khá hỗn độn và rối loạn, căn bản không bao giờ dùng đến nhà bếp, bây giờ đột nhiên trong nhà có thêm người, còn là một chú ong mật cần cù chăm chỉ, dường như khá tốt…
An Nhã ra ngoài hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa về, anh có chút bắt bình tĩnh, nha đầu đó sẽ không bị lạc đường chứ?