Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 472: Nó Không Đáng




“Về phần độ lửa, cậu tùy ý đi, đừng quá nhỏ cũng đừng quá lớn, dù sao nói quá nhiều cậu cũng không hiểu, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây. Chủ yếu là số lượng gia vị, cái này tôi cũng không biết nói cho anh làm sao, đừng thả quá nhiều! Đừng cảm thấy chưa đủ, đó là ảo giác, nhất là muối! Nếu cậu đối với khả năng nấu ăn của mình thấy yên tâm, cũng có thể thêm trứng gà cùng món rau vào, nhìn như vậy màu sắc sẽ tương đối tốt, dù sao chỉ có mì sợi cũng quá đơn điệu.”

Mục Đình Sâm ghi lại từng bước Kính Thiếu Khanh nói, bắt đầu thao tác thực tế. Nghe thấy âm thanh nồi va chạm nòi bên kia, Trần Mộng Dao cùng Kính Thiếu Khanh bốn mắt nhìn nhau, Kính Thiếu Khanh đột nhiên ý thức được cái gì: “Nhất định là hiện giờ Đình Sâm không ở Mục gia, là ở bên chỗ Ôn Ngôn, thật sự

là gặp quỷ rồi, cậu ấy cũng có ngày tiễn phòng bếp…”

“Nói cái gì đấy?”

Đột nhiên Mục Đình Sâm lạnh giọng hỏi một câu, Kính

Thiếu Khanh bị dọa đến trực tiếp cúp điện thoại.

Trần Mộng Dao ôm tâm trạng xem kịch vui, gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Chị em tốt, người đàn ông của cậu có phải đang ở dưới bếp nhà cậu? Mặc dù anh ấy hỏi qua Kính Thiếu Khanh, nhưng mình cảm thấy vẫn là quá sức, hay là cậu tùy thời vào xem một chút,

đừng để anh ấy đem phòng bếp của cậu làm nỗ mắt.”

Ôn Ngôn nhìn thấy tin nhắn, không thoát khỏi lo lắng. Vừa rồi cô bảo Mục Đình Sâm đi nấu bát mì đầu tiên, thật ra là do trong lòng không thoải mái, nghĩ giày vò anh một chút, cô không có khẩu vị chẳng muốn ăn gì. Nếu anh xảy ra chuyện, vậy thì không phải là chuyện

đơn giản như vậy rồi.

Để điện thoại di động xuống, cô đứng dậy đi đến phòng bếp xem xét, trong đáy nồi nước đã bắt đầu nỗi lên bong bóng, sắp sôi rồi. Mục Đình Sâm cầm nắp nồi ngăn ở trước mặt, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm trong nồi, giống như sợ là đột nhiên nổ tung vậy. Thấy cảnh này, Ôn Ngôn suýt nữa sặc cười: “Sẽ không nổ, kia là nước, không phải bom! Đúng là

không được rồi, anh ra ngoài đi, để tôi tự làm.”

Mục Đình Sâm thoáng chút xấu hổ, đem nắp nồi bỏ

qua một bên: “Không sao, anh có thể, em nghỉ ngơi đi,

rất nhanh sẽ xong thôi.”

Cả ngày không ăn thứ gì, Ôn Ngôn cũng lười kì kèo, cũng không có kiên trì: “Được, nước sôi bốc hơi lên

mới gọi là sôi, đừng mang mì bỏ vào lúc này.”

Mục Đình Sâm vô cùng nghiêm túc nhẹ gật đầu, chờ Ôn Ngôn ra ngoài, anh lấy mì sợi ra ngoài, nhìn thế nào cũng thấy sợi mì bé tí kia rất ít. Chờ trong nồi nước sôi bốc hơïi lên, anh chuẩn bị bỏ nguyên một gói ném vào, Ôn Ngôn kịp thời xông tới kéo lại cổ tay của anh: “Điên rồi hả? Anh là lợn sao? Một lần ăn một gói?”

Anh không hiểu: “Ít như thế, làm sao lại không ăn được?”

Ôn Ngôn ấn xuống ngực, sợ bị anh làm cho tức chết:

“Mì sợi sẽ nở ra, cho một phần ba là được rồi.”

Mục Đình Sâm không có giảo biện, dựa theo cô nói,

thả một gói một phần ba vào trong nồi, sau đó mắt không chớp nhìn xem mì sợi dần dần biến lớn, mới vững tin cái đồ chơi này thật sẽ nở ra. Đột nhiên nghĩ đến còn muốn chuẩn bị chén cùng gia vị, anh ngồi xổm người xuống lấy hai cái chén từ trong tủ ra, bỏ mỗi gia vị trong phòng bếp một ít, nghĩ đến lời Kính

Thiếu Khanh nói, anh không dám thêm quá nhiều.

Nhìn thấy động tác của anh, Ôn Ngôn thả lỏng lại về tới phòng khách, việc này rất nhanh sẽ xong, hẳn là sẽ

không xảy ra sự cố.

Lúc bát mì được bưng ra, cô trợn tròn mắt, hai cái xanh xanh đang nhô lên kia là cái quỷ gì thế? Không sai, là nguyên cải xanh, trời ạ! Nếu là trong nhà không có rau xanh, có anh phải sẽ thả nguyên các loại củ cải

trắng vào?

“Cái này… rau này anh không biết lặt nó đi sao? Còn có… anh không nấu chín nóng sao? Rau này có thể

ăn sống hả?”

Mục Đình Sâm hơi kinh ngạc: Là Thiếu Khanh nói… có

thể thêm rau xanh cùng trứng gà vào, anh thấy bỏ trứng gà vào trong bát nó không quen lắm, nên chỉ thêm ít rau xanh, cái rau xanh này có thể ăn sống

đúng không?

Ôn Ngôn không giải thích với anh, lần đầu tiên cô cảm thấy người đàn ông ở trước mắt có khuyết điểm,

chính là bước vào phòng bếp liền biến thành đồ đần.

Cô xác nhận đã tắt bếp, mới ngồi xuống yên lặng ăn mì, từ đầu đến cuối cô không có đụng vào rau kia, cũng không có phàn nàn không thể ăn, mặc dù hương

vị nhạt nhạt giống như là không thả muối.

Giống như là vì chứng minh với cô là rau có thể ăn sống, Mục Đình Sâm tháo kính xuống, dùng đũa kẹp lên rau xanh đáng thương kia lên, muốn cắn, lại bị Ôn Ngôn dùng đũa chặn: “Điên rồi? Nếu anh ăn xong trúng độc chết ở chỗ tôi, tôi có thể chạy trốn được không? Không phải tất cả loại rau đều có thể ăn sống. Kính Thiếu Khanh nói thêm rau và trứng, là thêm trong nồi đun sôi, không phải cứ như vậy thả trong chén.

Vứt mấy thứ đấy đi, ăn mì.”

Mục Đình Sâm thành thật bỏ rau xanh lên bàn, nếm thử một miếng mì sợi, liền thực sự không thể nuốt xuống: “Cái kia… chuyện của đứa bé, anh muốn em cùng anh về Đề Đô kiểm tra một chút, ở bên đó anh có bác sĩ tốt nhất.”

Nhắc đến đứa bé, thái độ của Ôn Ngôn lạnh đi không ít: “Bác sĩ giỏi nhất? Có thể giúp tôi giữ lại đứa trẻ sao?”

Trong lòng của anh có cảm giác khó chịu: “Nếu như đứa trẻ có thể giữ được, anh sẽ đem hết toàn lực giữ lại, cho dù bỏ ra cái giá gì, nếu như vẫn như cũ, không thể… anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện. Là lỗi của anh, xin lỗi.”