Bước vào công ty lại phải bắt đầu một ngày bận rộn, Trần Mộng Dao vừa ngồi xuống liền dùng sức võ võ
lên mặt mình: “Phải tỉnh táo lên!”
Tiểu A vẫn đang vỗ vỗ ngực sợ hãi: “Lúc nãy tôi nhìn thấy cô và Kính Thiếu Khanh thì tôi đã định chào cô rồi, xém chút quên mát anh ấy là sép. Cả hai chúng ta
đều đi trễ trước mặt sếp làm tôi hết hồn…”
Thái độ của Trần Mộng Dao như chẳng có gì xảy ra, dù sao tới trễ cũng không phải lỗi của cô: “Đừng võ nữa, cô đã không có ngực rồi, võ nữa thì cũng nhìn không thấy ngực nữa đâu. Đúng rồi, tôi vẫn chưa ăn
sáng, cô ăn chưa?”
Tiểu A rờ cái bụng rỗng, khổ não nói: “Tôi cũng chưa ăn, hay là gọi đồ ăn đi? Đợi một lát ra trước cửa ăn,
ăn ở trong đây sẽ bị mắng đó.”
Trần Mộng Dao cảm thấy tội lỗi, lúc nãy cô đã nói với anh tới công ty ăn sáng rồi nhưng tại sao anh không
có động tĩnh gì hết vậy? Nếu như gọi thức ăn thì có
Chương 469: Chuẩn Bị Mang Thai nên gọi một phần cho anh không? Trong lúc cô đang
suy nghĩ miên man thì Hạ Lam xuất hiện trong tầm mắt cô với bước đi uyễển chuyển, lúc đi ngang qua người cô, bà rất tự nhiên đặt phần cơm hộp trong tay lên bàn làm việc của cô, còn chớp mắt với cô: “Dì mang chút đồ ăn tới cho Thiếu Khanh, nghĩ tới cháu cũng ở đây nên tiện thể mang một phần cho cháu. Có
thời gian thì qua nhà dì chơi nhé.”
Cô cười trả lời một tiếng, bây giờ cô đã biết tại sao Kính Thiếu Khanh lại không có động tĩnh rồi, vậy là anh đã biết rằng Hạ Lam sẽ “cho ăn” từ lâu. Nhưng may mắn là Hạ Lam biết rằng phải giữ bí mật cho thân phận của cô nên không tiết lộ ra, nhưng rõ ràng ý tứ của bà đang nhắc nhở cô dẫn Kính Thiếu Khanh về biệt thự Kính gia vào cuối tuần… Cô cũng không dám
chắc nữa, chỉ sợ lại xảy ra chuyện giống lần trước.
Sau khi Hạ Lam đi vào phòng làm việc, Tiểu A nhanh chóng mở hộp cơm ra: “Số cô thật tốt mà, đói thì có người mang cơm tới, mà người cho ăn còn là mẹ ruột của sếp. Vậy thì tôi sẽ ké hai miếng để đỡ phải gọi đồ ăn. Xem ra quan hệ giữa cô và phu nhân khá tốt đó,
tại sao bà không có ý định để cô làm con dâu nhỉ?”
Chương 469: Chuẩn Bị Mang Thai Khóe miệng của Trần Mộng Dao giật giật: “Cô ăn đi,
đang ăn mà miệng cũng không ngừng được.”
Đợi đến khi Hạ Lam bước ra thì Trần Mộng Dao đã ăn xong rồi. Bà cầm hộp cơm lên: “Dì đi trước đây, cháu
làm việc thật tốt nhé, đừng để bị mệt quá đó.”
Trần Mộng Dao lập tức đứng lên tiễn bà đến cửa
thang máy: “Dì à, cảm ơn bữa sáng của dì nhé.”
Hạ Lam nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ nói: “Phải đổi cách xưng hô rồi. Dù sao con và Thiếu Khanh còn thiếu điều kết hôn thôi, thay đổi cách gọi trước cũng rất tốt đó.”
Cô có chút ngượng ngùng, khẽ kêu lên một tiếng: “Mẹ…”
Trong mắt Hạ Lam tràn ngập ý cười: “Mẹ vừa nói chuyện với Thiếu Khanh, bảo nó mỗi thứ bảy chủ nhật thì dẫn con về nhà ăn cơm mà nó nói cho có lệ thôi,
nhìn bộ dáng nó không muốn làm vậy. Mẹ cũng hết cách với nó rồi. Dao Dao à, con phải giúp mẹ, chỉ có con mới quản được nó thôi. Mẹ mong hai con mau mau kết hôn rồi cho mẹ được bồng cháu và giúp hai con nuôi con, mẹ sẽ không can thiệp vào thế giới riêng của hai con đâu. Khi nào con và Thiếu Khanh về thăm con thì mẹ và bố có thể thường xuyên nhìn thấy Thiếu Khanh rồi. Dao Dao, con phải có lên.”
Trần Mộng Dao không nghĩ tới Hạ Lam đã giúp cô sắp xếp rõ ràng đến vậy, đến chuyện có em béo cũng nghĩ xong luôn rồi: “Cái đó… con sẽ nói chuyện với anh ấy.
Thang máy tới rồi, mẹ đi trước đi.”
Sau khi tiễn Hạ Lam rời đi, cô thở ra một hơi. Cô sờ sợ bụng nhỏ của mình một cách kỳ quái. Không phải cô không có gắng mà là rất lâu vẫn chưa mang thai, trước giờ cô cũng không dùng qua biện pháp ngừa thai gì, hay là Kính Thiếu Khanh có bệnh? Nếu không, tại sao làm nhiều chuyện người lớn như vậy vẫn chưa đậu thai? Hay là cô có bệnh? Xem ra phải lên kế hoạch kiểm tra sức khỏe rồi.
Kể từ ngày Hạ Lam nhắc đến chuyện con cháu với cô thì lỗ tai cô chưa từng được yên ổn. Ngay cả mẹ ruột của cô – Giang Linh cũng luôn miệng hối cô mau sinh con, còn nói rằng mơ thấy rắn và hoa gì đó. Bà nói giấc mơ như vậy là báo hiệu, nói không chừng đang ám chỉ người xung quanh nào đó mang thai rồi.
Bản thân cô không nghĩ tới chuyện có con sớm nhưng bên tai luôn bị giục giã khiến cô không chịu được nữa. Sau một tháng, cô dẫn theo Kính Thiếu Khanh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Đẻ thì đẻ! Chỉ cần không có bệnh thì chuẩn bị mang thai.
Sau khi bận rộn trong bệnh viện hết một buồi sáng, cô nhìn kết quả kiểm tra thở phào một hơi: “Đều không có vấn đề. Không bị bệnh nhưng tại sao lại chưa có con? Chắc chắn tại anh thích hút thuốc uống rượu mới vậy, mau cai hết cho em. Nếu không có con nữa thì mẹ anh và mẹ em sẽ xé em ra đó. Đúng rồi… hôm nay là thứ bảy, tối nay về nhà mẹ anh ăn cơm nhé?”
Nhắc đến chuyện trở về, Kính Thiếu Khanh liền theo bản năng chống cự: “Thôi… anh không muốn về. Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, hai chúng ta cứ trải qua thế giới của hai người không tốt sao?”
Chưa thuyết phục anh trở về Kính gia được, làm hại cô luôn phải thận trọng mỗi khi nhắc tới chuyện này. Cô sợ anh lại giận dỗi, bèn chu môi làm nũng ôm lầy cánh tay anh: “Nhưng mà… mẹ của anh muốn em dẫn anh về, anh cũng đừng làm em khó xử có được không? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, ăn xong thì chúng ta đi, được không?”