Ôn Ngôn thiếu kiên nhẫn nói: “Dao Dao, cậu đừng cười mình có được không? Kính Thiếu Khanh cũng đâu phải không cho cậu tiền tiêu? Mình phát hiện ra sau khi hai người đính hôn thì cách ăn mặc của cậu cũng thay đổi rồi đấy. Bộ quần áo cậu đang mặc trên người là mẫu mới nhất năm nay của một thương hiệu
lớn, cả trăm mấy nghìn tệ, thật xa hoa mài!”
Trần Mộng Dao thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, từ khi nhà mình bị phá sản thì mình không dám tiêu tiền nhiều, bây giờ có một người chịu đưa tiền cho mình tiêu thì tất nhiên phải sống lại một cuộc sống của công chúa rồi. Cậu mới ngốc đó, có tiền mà không biết tiêu xài, Mục Đình Sâm đưa cậu có một triệu mà cậu còn giật mình,, đối với anh ta thì chỉ là cọng lông bò thôi. Lúc tiêu tiền cậu phải xem thử hoàn cảnh của đối phương chứ. Nếu như đối phương không có tiền thì cậu do dự là đúng. Giàu nứt vách như Mục Đình Sâm mà cậu còn muốn tiết kiệm giùm anh ta thì đúng là đồ
ngốc rồi.”
Dần dần, Lam Tương không thẻ bắt kịp cuộc đối thoại
của họ nữa, Ôn Ngôn cũng không thảo luận chuyện
tiền bạc với Trần Mộng Dao nữa: “Chị Lam, chị mua hai bộ quần áo cho Nha Nha đi. Trước giờ em đã muốn mua gì đó cho Nha Nha rồi, em thấy trang phục
trẻ em ở bên này không tệ.”
Lam Tương vội từ chối: “Không cần đâu! Không cần đâu! Quần áo của Nha Nha đã đủ để mặc rồi, trước
giờ chị chưa từng đối xử tệ với nó đâu.”
Ôn Ngôn kiên quyết lựa ra hai bộ vừa người cho Nha Nha, bé gái nhỏ đều thích màu hồng xinh đẹp, Nha Nha thích đến nỗi không muốn rời tay. Lam Tương nhìn thấy con gái có vẻ rất thích nên cuối cùng cũng
không từ chối nữa: “Mau cảm ơn dì Tiểu Ngôn nào.”
Nha Nha cười ngọt ngào: “Cảm ơn dì Tiểu Ngôn.”
Ôn Ngôn ngồi xổm xuống bế Nha Nha lên: “Thật đáng yêu! Nếu em cũng có một đứa con gái như vậy thì tốt quá.
Lam Tương biết là trong lòng Ôn Ngôn không hề dễ
chịu, mọi người đều trở nên im lặng.
Dạo phố đến năm giờ hơn, các cô thương lượng xem
nên đi đâu ăn tối. Đột nhiên, Ôn Ngôn nhận được cuộc gọi tới của An Nhã, giọng nói ở đầu dây bên kia mang theo nức nở: “Tiểu Ngôn, ông nội của tôi không biết bị làm sao nữa. Từ lúc trở về từ bãi biển thì ông không hề tỉnh lại, tôi gọi cỡ nào ông cũng không tỉnh lại. Cả người ông còn hơi lạnh, các cô mau về đây đi…
tôi rất sợ…”
Ôn Ngôn sửng sốt: “Được! Chúng tôi sẽ quay về ngay,
cô đừng lo quá, đừng chạm vào ông ấy!”
Đợi đến khi họ có mặt ở khách sạn thì An Nhã đã khóc đến gương mặt ướt đẫm. Cụ già nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, hô hấp của ông đã yếu đến mức khó có thể cảm nhận được, vẻ mặt của ông rất thanh thản. Ôn Ngôn như thể ý thức được điều gì đó,
tay cô run rầy lấy điện thoại ra rồi bám số 120.
Lúc ông cụ được đưa vào bệnh viện thì đã mắt, chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến mọi người đều
không kịp phản ứng. Trong lòng An Nhã đã sớm đoán
được sẽ có ngày này, chỉ là cô không ngờ đến nó sẽ
đến nhanh như vậy. Cô bỗng nhiên nhớ đến lúc chiều ở bãi biển, ông nội của cô đột nhiên tỉnh táo hẳn, đó giống như một dấu hiệu báo trước vậy… những lời mà ông nói với cô lúc đó, chính là ý nguyện cuối cùng của ông.
Người thân duy nhất rời khỏi thế giới này khiến An Nhã ngồi ở hành lang bệnh viện khóc đến muốn ngắt đi. Viền mắt của Trần Mộng Dao cũng đã rơm rớm nước mắt, cảm giác mà hôm nay An Nhã đang trải
qua cũng giống với cảm giác mà cô từng phải đối mặt.
Phía bệnh viện kiến nghị nên nhanh chóng hỏa táng thi vì không thể chuyền thi thể ông cụ về nhà được. An Nhã chỉ là một cô gái chưa rành sự đời nên không có kinh nghiệm trong những việc này, cô đành phải nhờ tới sự giúp đỡ của Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn. Sau khi hoàn tất những chuyện liên quan, Trần Mộng Dao mới chạy xe chở An Nhã và Lam Tương quay về
khách sạn.
Ôn Ngôn tự trở về Mục gia, vừa bước vào cửa đã bị
bà cụ mắng: “Con gái con đứa còn ở ngoài tới khuya
như vậy mới về sao? Người đàn ông của cháu cũng
đã về tới nhà rồi mà cháu còn la cà ở ngoài, thật
không ra thể thống gì.”
Thật sự Ôn Ngôn không có tâm trạng đấu khẩu với bà, cô bước từng bước nặng trĩu lên lầu. Lúc cô vươn tay định mở cửa phòng ngủ thì người ở trung cùng lúc
kéo cửa ra, đó là Mục Đình Sâm.
Lúc anh nhìn thấy cô, khóe môi anh liền lộ ra ý cười:
“Đi dạo phố mệt đến vậy sao?”
Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh: “Ông nội của An Nhã đã qua đời rồi, mới đây thôi. Tôi vừa trở về từ bệnh viện. Di thể của ông phải để lại ở bệnh viện một đêm, ngày mai thì phải mang đi hỏa táng rồi. Tiểu Nhã còn định dẫn ông tới đây chơi, không ngờ là… đây lại lài hành trình cuối cùng của ông cụ. Cuộc sống này thật lắm lúc vô thường mà, trong lòng tôi cảm thấy có chút
đau lòng…”
Đối với cái chết thì Mục Đình Sâm đã quen đến mất không còn khái niệm gì nữa, nhưng anh biết được
người phụ nữ trước mặt này đang cần anh an ủi. Anh
rất tự nhiên kéo cô vào lòng: “Không sao đâu, nếu mệt
rồi thì cứ ngủ một giấc, rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Từ khi nào mà anh trở thành người biết quan tâm và an ủi người khác vậy? Ôn Ngôn nghĩ thế nào cũng
không ra, toàn thân cô thả lỏng trong vòng tay anh…
Bà cụ ho khan hai tiếng nhắc nhở, Ôn Ngôn vùng khỏi vòng tay của Mục Đình Sâm, cô ngại ngùng vuốt tóc
mai bên tai: “Bà à…”
Mỗi lần kêu bà là cô lại không quen nhưng cô lại sợ
không gọi thì bà lại làm khó cô.
Bà cụ bước từng bước nhỏ đi về phía phòng mình: “Muốn ôm thì về phòng mà ôm, bà già rồi nhìn máy cảnh này không được đâu.”
Ôn Ngôn lướt qua phòng của Mục Đình Sâm rồi tiến thẳng vào phòng tắm, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thật tốt thôi.
Sau khi tắm xong cô mới nhận ra là cô quên mang theo quần áo để thay. Cô cẩn thận nghe ngóng thử tình hình bên ngoài, có vẻ Mục Đình Sâm không có ở đây, cô do dự mở cửa phòng tắm. Vốn định chạy ra lấy quần áo, nào ngờ cô còn chưa chạy được một bước thì đã có một bàn tay vươn tới đưa quần áo tới trước mặt cô… bao gồm cả quần lót…