Nếu không phải Ôn Ngôn sợ làm hỏng lễ đính hôn của Trần Mộng Dao, cô sẽ trực tiếp động thủ, cô cũng không biết tại sao mình lại trở nên táo bạo như thé, từ lúc động thủ với Khương Nghiên Nghiên trở đi, cô đã cảm thấy có thể động thủ không nói nhiều mới là hữu hiệu nhất, có đôi khi nói chuyện nói đến nhiều hơn
nữa cũng vô ích.
Cô hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại: “Có phải cô là người ở hành lang lầu tám đánh một ông cụ không? Thật ngại quá, tôi không có dễ nói chuyện như: vậy, trong tay của tôi có video từ camera giám sát, hôm nay không giải quyết cô thì không ra khỏi đây, không
tin liền thử xem.”
Cô ả bị một ánh mắt lạnh lướt qua một vòng mà kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Cô đang nói cái gì? Là do ông già kia đụng vào tôi trước, chỉ bằng cô cũng xứng nói với tôi những lời này? Hôm nay tôi muốn đi cô cũng cản được? Lão đầu kia sẽ không phải là ông nội cô đi? Đều mang vẻ nghèo túng, nơi
này không phải cô nên đến, nên sớm cút đi, đừng làm
bản mắt người khác.”
Ôn Ngôn biết, dựa vào bản thân đương nhiên ngăn không được. Nơi này là địa bàn của Kính Thiếu Khanh, giữ người chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói, nhưng bây giờ Kính Thiếu Khanh đang bận, không rảnh để giải quyết chuyện này, cô chỉ có thể tự mình ra tay. Cô bỗng nhiên đưa tay kéo lại tóc dài của
cô ả kia, trước kia ả kia thét lên thì bịt kín miệng của ả.
Mấy cái anh công tử xung quanh bị dọa đến sắc mặt thay đổi, có lẽ là quá khiếp sợ, không có một người
kịp phản ứng hỗ trợ.
Ôn Ngôn đem cô ả kéo tới cửa sảnh ngoài bữa tiệc:
“Bây giờ có thể cùng tôi xử lý sự tình rồi chứ2”
Ả ta thẹn quá hoá giận, bắt đầu trả đũa, cũng một kéo lại tóc của Ôn Ngôn: “Người điên này từ đâu tới? Ông già như tên ăn mày đó tao đánh, thì sao? Mày biết tao là ai không? Dám đối xử với tao như vậy, mày có tin tao khiến mày không không gặp được mặt trời ngày mai?!”
Chương 453: Đứa Con Đến Thời Kì Phản Nghịch
Ôn Ngôn lười nói thêm câu nào, cùng ả ta đánh lẫn nhau. Ả ta mặc lễ phục, động tác không dám quá lớn, Ôn Ngôn mặc đồ bình thường, thi triển cũng thuận tiện hơn nhiều, chờ ả ta bị đánh cho quần áo không chỉnh t, mặt đều hoa rồi, nhìn qua cô còn thấy tốt hơn nhiều.
Trong bữa tiệc, có mấy ánh mắt nhìn ra, mấy anh công tử kia cuối cùng cũng khôi phục thần trí: “Đây là đang đánh nhau? Tôi nhìn cô kia có vẻ khá quen
thuộc… các người có ấn tượng không?”
Một người trong đó trong lúc lơ đãng thoáng nhìn trong đám người Mục Đình Sâm, lập tức biến sắc: “Hình như là… phu nhân của Mục thiếu, Ôn Ngôn. Đệt, đừng đứng nhìn thế nữa, nhanh đi khuyên can! Tôi đi nói cho Mục thiếu”
Khi Mục Đình Sâm biết được Ôn Ngôn đang đánh nhau với người khác, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy máy lần, lúc trước Ôn Ngôn cũng không phải người “bạo lực” như thế, là do từ nhỏ bị anh quản quá
nghiêm, bây giờ mới bộc phát bản tính sao? Mới
không chú ý đến cô một chút, vậy mà có thể ở đây đánh nhau rồi… Đột nhiên anh có cảm giác như là có
đứa con đến tuổi phản nghịch…
Anh vội vàng đuổi tới hiện trường, mấy người đàn ông to lớn vậy mà không cản được 2 cô gái đánh nhay, vẫn là anh tiến lên một tay ôm Ôn Ngôn đi: “Ngôn
Ngôn! Bình tình một chút!”
Ôn Ngôn thở hồn hễn hung tợn trả lời: “Tôi đã rất bình tĩnh, nếu tôi không tỉnh táo, cô ta đã đến bệnh viện rồi!”
Lễ phục của ả kia đều bị phá rồi, tóc bị mất mắt kha khá, đến cả giày cao gót cũng rớt một cái, nhìn qua chật vật không chịu nổi: “Bố mẹ tao cũng chưa từng đánh tao, con tiện nhân này! Tao muốn cho mày chết
rất khó coil”
Nghe thấy Ôn Ngôn bị chửi, Mục Đình Sâm tối sầằm
mặt lại: “Cô nói cái gì?”
Lúc này cô ả kia mới chú ý tới sự tồn tại của Mục Đình
Sâm, vừa rồi ả ta khí giận bóc lên đầu, cái gì cũng
không để ý tới, bây giờ mới phát hiện Mục Đình Sâm ôm Ôn Ngôn. Ả ta làm sao cũng không dám tin tưởng Ôn Ngôn nhìn như là một người con gái phổ thông như vậy mà lại cùng có quan hệ với Mục Đình Sâm,
trong lúc nhất thời không biết nên làm phản ứng gì.
Một bên mấy anh công tử xấu hồổ giảng hòa: “Mục thiếu, đừng so đo với cô ta, cô ta không biết phu nhân của ngài, Mục phu nhân cũng không thường tới này loại lễ hội này, chúng tôi đều kém chút không nhận ra được. Nếu là Tiểu Kỳ có chỗ nào đắc tội Mục phu
nhân, đánh cũng đánh rồi, liền… coi như xong đi?”
Đôi mắt Mục Đình Sâm mang theo lệ khí, sờ lên gương mặt Ôn Ngôn bị cứa ra một vết máu, âm thanh lạnh đến cực hạn: “Cũng chỉ có cô bị đánh sao? Phu nhân của tôi bị đánh thì tính thế nào? Động vào người của tôi, không có khả năng cứ tính như vậy. Nhìn ở hôm nay là ở lễ đính hôn của Kính Thiếu Khanh, bây giờ tôi không cùng với cô ta tính sổ, chờ bữa tiệc kết
thúc, từ từ tính, tính toán rõ ràng!”
Cái cô ả tên Tiểu Kỳ run một cái chân tê liệt ngã xuống
trên mặt đất: “Xin… xin lỗi… tôi không biết… Mục
thiếu… bỏ qua cho tôi đi…”
Mục Đình Sâm không thèm nhìn cô gái trên mặt đất, đưa mắt liếc ra chỗ vệ sĩ một cái ý bảo để mắt, sau đó ôm Ôn Ngôn đi phòng nghỉ. Toàn bộ quá trình Ôn Ngôn đều không có phản kháng, tựa như là đứa trẻ vừa hung hăng dánh nhau xong gia trưởng bắt tại trận
vậy, có chút ủ rũ.
Tiến phòng nghỉ, An Nhã cùng Lam Tương gặp bộ dáng này của Ôn Ngôn, giật nảy mình: “Tiểu Ngôn, em làm gì thế? Sao lại thành bộ dạng này?”
Ôn Ngôn sửa sang lại tóc bỗng chốc bị làm loạn tóc, ra một bộ dáng không quan tâm: “Em tìm người đã đánh ông cụ, gọi là Tiểu Kỳ cái gì đó, em bảo cô ta nói chuyện tâm sự nhẹ nhàng, cô ta không nghe, em liền động thủ. Cái loại người này chỉ có thể lấy bạo chế bạo, không thì có thể thế nào? Đều là có chút kinh nghiệm, báo cảnh sát nhiều lắm là giáo huấn vài câu liền thả người, không có tác dụng, vừa nghĩ tới cô ta đến ông già còn không tha em liền tức giận, quá độc ác rồi.”