Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 451: Sự Cố Phát Sinh




Nói xong cô xoay người rời đi, có mấy phần hờn dõi.

Đột nhiên, Mục Đình Sâm kéo tay cô lại: “Bà nội nói đùa thôi, em đừng để ý, chờ một lúc, bữa tiệc kết thúc, cùng anh về Mục trạch được chứ? Thật vất vả mới về được một chuyền, lưu thêm mấy ngày bồi bà nội, mẹ

Lưu và chú Lâm cũng ngóng em về nhà.”

Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên tránh ra tay của anh, không ngắng mặt nhìn anh: “Đến lúc đó rồi

nói, tôi đi trước bồi Dao Dao, cô ấy đang căng thẳng.”

Mục Đình Sâm không nói gì nữa, anh biết vị trí của

Trần Mộng Dao trong lòng cô.

Trở lại phòng nghỉ, Hạ Lam cùng Kính Thành Húc đã rời đi rồi. An Nhã đột nhiên nói: “Tiểu Ngôn, tôi cảm thấy chúng ta và những người bên ngoài kia không giống nhau, tất cả mọi người đều mặc âu phục gì đó, chỉ có chúng ta mặc đồ thường ngày, sẽ có chút ngại

ngùng hay không?”

Trần Mộng Dao không để ý, khoát khoát tay: “Quần áo

ấy mà, bên ngoài mà thôi, có cái gì mà để ý chứ? Nếu không phải hôm nay tôi đính hôn, tôi mới không muốn mặc như lễ phục phức tạp như thế, đi đường đều phải mang theo váy, còn phải kéo lê trên mặt đất, phiền phức chết. Dù sao mọi người và mấy người kia cả đời cũng không gặp lại nhau, để ý bọn họ làm gì? Nên ăn, nên chơi là được rồi. Chờ một lúc bữa tiệc kết thúc, tôi

liền đổi quần áo mang mọi người đi chơi.”

Ôn Ngôn đã sớm biết An Nhã cùng Lam Tương sẽ nghĩ như vậy: “Dao Dao nói đúng, không sao đâu, không phải tôi cũng giống mọi người, đều không mặc lễ phục sao? Những người kia cũng không phải hướng đến lễ đính hôn của Dao Dao và Kính Thiếu Khanh, là hướng đến lợi ích, kỳ thật cùng với bữa tiệc thượng lưu bình thường không khác biệt lắm, chuyện mọi người nói đều về làm ăn, không liên quan gì đến chúng ta, không cần để tâm. Chúng ta ra ngoài đi,

đừng ở lì chỗ này, ra ngoài ăn một chút đó đi.”

Ra đến bên ngoài, An Nhã cùng Lam Tương đều có

vẻ hơi ngại ngùng, bởi vì các cô ấy một người mang

theo trẻ con, một người mang theo người già, nhìn thế

nào cũng thấy quái dị, thỉnh thoảng còn có người quăng tới ánh mắt kỳ quái, nhìn các cô rất không

được tự nhiên.

Trần Mộng Dao không cảm thấy gì, thoải mái nắm tay nhỏ của Nha Nha: “Nha Nha, có muốn ăn bánh ngọt

bên kia không?”

Nha Nha nhìn cách đó không xa trưng bày bánh ngọt mỹ lệ nhẹ gật đầu, mắt to trong veo tràn đầy khát

vọng: “Muốn!”

Trần Mộng Dao tiến lên cầm một chiếc đưa cho Nha Nha: “Vừa nãy dì ở phòng nghỉ đã ăn bánh ngọt của cháu, cái này xem như là trả lại cho cháu, thấy ngon

lại lấy tiếp, đừng khách khi.”



Nha Nha cười ngọt một tiếng, lộ ra một hàm răng nho

nhỏ: “Cảm ơn dì.”

Lam Tương cười sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Mộng Dao, thật ngưỡng mộ em, Kính gia không có keo kiệt

chút nào, lần này đính hôn, khẳng định dùng tiền

không ít, chỉ nhìn sân bãi đã thấy xa hoa, chị liền bị

hoa mắt rồi. Thế giới của người có tiền người bình thường chúng ta thật là tưởng tượng không nổi. Chị vẫn luôn nghĩ mãi mà không ra em và Tiểu Ngôn tại sao không ở yên hưởng thụ mà lại đi mở cửa tiệm bánh ngọt.”

Ôn Ngôn dừng một chút rồi nói: “Có lẽ vì chúng em thích tự do đi, tiền đủ tiêu là được rồi, nhiều hơn nữa cũng vô ích. Hơn nữa, em cũng không phải là người có tiền gì đó, em là một quỷ nghèo, Dao Dao mới là người có tiền, dù sao bước vào hào môn, cái tiếng

phu nhân này của em cũng chỉ là hữu danh vô thực.”

Trần Mộng Dao chậc lưỡi nói: “Cái gì hữu danh vô thực? Ai mà không biết cậu là Mục phu nhân? Chỉ cần cậu mở miệng, Mục Đình Sâm sẽ ngoan ngoãn đem quyền lực tài chính giao cho cậu, cậu đừng có mà không tin. Chỉ là chính cậu không muốn thôi, cậu mới là người có tiền, đặt kho vàng Mục Đình Sâm lớn như thế vào cũng không cần, quá ngang tàn rồi…”

Ôn Ngôn trừng cô một chút: “Bỏ đi cậu, đừng có ở đây ép buộc mình.”

Đột nhiên, An Nhã giật mình kêu lên: “Ông nội của tôi đâu?”

Mọi người liền sợ hãi, người ở đây nhiều như vậy, ông cụ nếu là bị mắt tích thì làm sao bây giờ?

Bốn phía nhìn lại, không thấy bóng dáng ông cụ, An Nhã gấp đến độ tìm kiếm khắp nơi, mấy người Ôn Ngôn cũng giúp đỡ cùng tìm kiếm. Tìm khắp cả cả tầng lầu, vẫn như cũ không có thấy người đâu, An Nhã lập tức khóc lên: “Đều tại tôi, tôi vừa mới đi nghe các cô nói chuyện, không có chú ý đến ông nội tự mình đi, Đế Đô lớn như thế, nếu là ông ra khách sạn rồi sẽ không tìm lại được!”

Ôn Ngôn tương đối tỉnh táo: “Không sao đâu, Tiểu Nhã cô đừng khóc, tôi đi nói với bảo vệ khách sạn, nếu nhìn thấy lão nhân trước hết ngăn lại liên hệ chúng ta, chỉ cần ông không ra khách sạn liền không sao, đừng hoảng. Tôi đi xuống dưới lầu, mọi người tiếp tục lấy tìm. Dao Dao, cậu đi tìm Kính Thiếu Khanh, để anh ấy sắp xếp người cùng đi tìm xem.”

Trần Mộng Dao gấp đến độ sắc mặt hồng lên: “Không được rồi, mình cũng không biết Kính Thiếu Khanh đi đâu rồi nữa, thời điểm mình vừa đi tìm ông liền không nhìn thấy anh ấy, ngược lại gặp thấy Mục Đình Sâm nhà cậu, hay là cậu nói Mục Đình Sâm phái người đi tìm?”

Loại thời điểm này, tìm người quan trọng, Ôn Ngôn cũng không để ý cái gì nữa, đi tìm Mục Đình Sâm trước: “Ông của Tiểu Nhã không thấy đâu nữa, vừa nãy còn ở tầng này, chúng tôi tìm một vòng rồi nhưng không tìm được, anh có thể tìm người hỗ trợ giúp không? Tinh thần ông cụ có chút vấn đề, nếu là thật sự đi lạc thì xong rồi…”

Mục Đình Sâm đến cùng một chỗ với cô:”Đi xuống lầu trước để nhờ bảo vệ cản người lại, xác định ông cụ không ra ngoài được, anh sẽ phái người đi tìm.”