Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 448: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang




Kính Thiếu Khanh vốn tưởng là chuyện này nghiêm trọng, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy cô ấy ghen,

anh lại thấy thích thú như vậy: “Em đoán xem.”

Trần Mộng Dao liền tức giận: “Đoán? Em cảm thấy khó chịu cả buổi chiều, anh còn nói em đoán sao?

Đoán ông nội anh! Rốt cuộc là có hay không?”

Kính Thiếu Khanh bị chọc tới bật cười: “Ha ha… trong đầu em nghĩ gì vậy? Tuy là trước đây anh đã từng như vậy, nhưng thỏ không ăn cỏ ở gần hang. Em có thể hỏi Tiểu A, biệt danh bên ngoài của anh là gì thì ai mà không biết, nhưng anh chưa bao giờ tiến xa đến mức đó với bất kỳ nhân viên nữ nào trong công ty. Thư ký Liễu tuy là xinh đẹp, dáng vẻ cũng rất được, nhưng đáng tiếc cô ấy lại là thư ký của anh, nên anh

không thể xuống tay được…”

Anh còn chưa dứt lời liền bị Trần Mộng Dao đánh tới tấp: “Anh là đồ khốn! Đáng tiếc gì mà đáng tiếc Còn nói thỏ không ăn cỏ gần hang, vậy còn Lê Thuần thì sao?

Vừa nhắc đến Lê Thuần, sắc mặt Kính Thiếu Khanh

liền trùng xuống: “Đúng, chính vì cô ta phá vỡ quy tắc

của anh, nên mới có kết quả như ngày hôm nay.”

Trần Mộng Dao vẫn còn bực bội, nhưng thấy sắc mặt anh thay đổi, cô không dám động tay nữa: “Sớm biết như vậy em đã không đến công ty anh, làm em mỗi ngày đều phải để ý tới đám con gái suốt ngày nhìn

anh chằm chằm như đồ ăn vậy.”

Kính Thiếu Khanh quay qua giúp cô thắt dây an toàn: “Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai anh sẽ đổi thành thư ký nam, nhưng cũng không thẻ tùy tiện cho thư ký Liễu nghỉ việc được, chuyển cô ấy đến văn phòng chỉ nhánh vậy. Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, trước đây anh đào hoa, cũng là chuyện quá khứ rồi, tương lai anh chỉ có em, chỉ vì em mà động tâm, cũng chỉ đối với em mới có nhu cầu về chuyện kia, được chưa?”

Thấy anh thành thật như vậy, lại làm cho Trần Mộng

Dao cảm thấy bản thân có chút hẹp hòi, khí thế cũng

giảm đi một chút: “Anh đừng có nhắc tới chuyện đó

nữa được không? Bên ngoài thì lịch sự, bên trong lại là lưu manh… Chuyện tối qua em còn chưa tính số với anh, quần áo hôm qua anh để lung tung trên sofa đều bị mẹ anh nhìn thấy cả rồi, mẹ anh còn nhặt lên nữa, lúc đó em chỉ muốn tìm một cái lỗ nào mà chui vào thôi anh biết không? Buồi sáng anh cũng không gọi em dậy, em còn tưởng bị quản lý ghi là vắng mặt rồi chứ.

Kính Thiếu Khanh hôn lên gò má nhỏ của cô: “Không sao đâu, em xấu hỗ gì chứ, sợ bị mẹ nhìn thấy làm gì? Anh đã xin nghỉ phép cho em ở bên quản lý, nhất định sẽ không coi là vắng mặt, cũng không có chuyện gì lộ ra ngoài, em yên tâm, tiền lương nhận được cũng không ít, đi mua chút thức ăn thôi, về nhà anh sẽ nấu

cho em vài món ngon.”

Nghe đến việc anh sẽ nấu cơm, Trần Mộng Dao phút chốc thay đổi sắc mặt, nước miếng như sắp chảy ra đến nơi: “Em muốn ăn sườn kho, tôm xào cay, canh thịt bò.”

Nhìn bộ dạng háo hức của cô, anh không nhịn được



vươn tay nhéo má cô một cái, sủng nịnh nói: “Được,

nghe em, ban ngày anh sẽ nghe em, đến buổi tối đến lượt em phải theo anh, tối nay ăn cơm của anh thì phải ở lại cùng anh, không phải ăn xong là chuồn về đâu.

Rõ ràng biết là cái bẫy nhưng Trần Mộng Dao vẫn là cam tâm nhảy vào, không có cách nào khác thôi cứ

nghe lời anh đi.

Ngày đính hôn gần đến, Trần Mộng Dao cũng rơi vào trạng thái bất an và lo lắng. Những thủ tục liên quan ban đầu cô đều không cần phải bận tâm, thế nhưng lễ phục, đồ trang sức hay những thứ khác cô vẫn là phải

tự mình chọn, tự mình thử.

Ý của cô là càng đơn giản càng tốt, nhưng Kính Thiếu Khanh nhất định cái gì cũng phải chọn đồ đắt tiền, nhất là trang sức và lễ phục của cô, còn có nhẫn đính hôn, giá cao đến dọa người, còn nói cái gì mà người phụ nữ của anh nhất định phải là thứ tốt nhất. Không

chỉ anh mà cả Hạ Lam và Kính Thành Húc cũng nghĩ

vậy, tôn chỉ của hai vị trưởng lão là không để con dâu

nhà mình phải chịu thiệt thòi.

Trước đêm đính hôn, cô lo lắng đến mức không ngủ được, rạng sáng còn gọi video nói chuyện với Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, mình lo lắng chết mát, đã 12 giờ hơn rồi, đến bây giờ mình vẫn chưa ngủ được, sáng mai ngủ dậy trên mặt sưng phù lại còn có quằng thâm mắt thì làm thế nào đây, mình cũng không về sớm

cùng cậu, không có cậu trong lòng mình không yên.”

Ôn Ngôn an ủi cô: “Đừng lo lắng, đính hôn thôi mà, cậu phải ngủ sớm, nếu không ngày mai sắc mặt không tốt, trang điểm cũng không che được. Mình cũng muốn sang sớm cùng cậu nhưng cửa tiệm bận quá, không còn cách khác. Ngày mai mình nhất định sẽ đến đúng giờ, cho cậu một bất ngờ, giờ ngoan đi ngủ đi.”

Trần Mộng Dao miễn cưỡng tắt video, nằm trên giường trở mình lăn qua lăn lại, Giang Linh bị cô làm ồn, đứng ngoài cửa kêu nói: ‘Làm gì vậy, ngày mai không đính hôn sao, muộn như này rồi còn chưa ngủ,

người lớn bằng này rồi, phải hiểu chuyện chứ, làm lỡ

chuyện lớn là không tốt đâu, thực sự không hay đâu,

đây mẹ có thuốc an thần đây.”

Cô thở dài một tiếng: “Vâng, con biết rồi mẹ, không cần đâu, con ngủ ngay đây. Mẹ cũng ngủ sớm đi, ngày mai trang điểm xinh đẹp, lấy thể diện cho con gái bảo bối của mẹ.”

Trong nhà có hỉ sự trong người Giang Linh cũng cảm thấy hưng phấn, thật sự bà cũng ngủ không được, vừa nghĩ đến sau ngày mai cùng Kính gia làm thông gia rồi, bà vui tới mức không ngủ được. Trước đây nhiều kiểu ép con gái gả cho nhà giàu, bây giờ không cần ép nữa, con gái lại tự mình giành phúc, vừa chọn đã chọn được gia đình có nền tảng tốt.