Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 420: Người Đàn Ông Bạc Tình




Trần Mộng Dao có chút chấn kinh: "Còn có thể có như vậy? Không ly hôn, nhiều năm như vậy không thấy người, sống hay chết cũng không biết, quả khoa trương đi? Đã không có tình cảm, ly hôn không phải là khá tốt sao? Cho nhau tự do, như thế này chẳng khác nào huỷ hoại cả một đời của mẹ anh... Thật sự là... Được rồi, em biết rồi, nếu là tình huống như vậy, vậy thì mặc kệ bổ anh đi."

Kính Thiếu Khanh chuyển chủ đề: "Nếu em không có ý kiến, vậy thì sắp xếp vào ngày mai đi? Hôm nay em ở lại theo bồi anh..."

Trần Mộng Dao hờn dỗi trừng mắt nhìn anh một cái: "Em vừa trở về còn không cho em về nhà bôi mẹ em à? Ngày mai không phải còn gặp sao? Đêm nay em không ở lại, bản thân anh thành thật một chút ở lại đi!"

Kính Thiếu Khanh ngoài ý muốn không có kiên trì quả: "Được rồi... vậy em về trước đi bồi mẹ em, ngày mai về sau, chính là "mẹ của chúng ta" rồi."

Buổi chiều, Kính Thiếu Khanh đưa Trần Mộng Dao về nhà, sau đó đến biệt thự Kính gia, Hạ Lam đang ở bên trong nhà ôm chó đọc sách, gặp con trai trở về, cũng không phản ứng nhiều: "Đem giày đối cho mẹ, đừng bước lên làm toàn là dấu chân."

Kinh Thiếu Khanh thay dép xong ở cửa, đi lên trước ôm con chó cảu Hạ Lam vào ngực: "Mẹ, ngày mai cùng ăn một bữa cơm, chuyện của con và Dao Dao cũng coi như là định lấy."

Hạ Lam cũng coi như đã có chút phản ứng đặc biệt, gương mắt nhìn anh: "Lần này không gạt mẹ?"

Kinh Thiếu Khanh nhẹ gật đầu: "Không có lừa mẹ, là thật, con muốn kết hôn."

"Chuyện con muốn kết hôn lớn như vậy, nhất định phải nói cho bố con, mẹ không muốn liên hệ cho ông ấy, con tự gọi điện thoại cho ông ấy đi." Hạ Lam nhàn nhạt nói, đưa trong tay lật vài tờ sách, nhưng gmột chút nội dung cũng không nhìn.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88

"Không cần phải để ý đến ông ấy, dù sao cái nhà này có ông ấy hay không cũng đều như thế, cần gì phải liên hệ ông ấy?

Cứ như vậy đi, ngày mai con đi đón Dao Dao cùng mẹ cô ấy, ăn cơm trong nhà, chuyện quan trọng như vậy, cần phải làm ở nhà." Kính Thiểu Khanh nói xong đặt lại chó trên mặt đất, quay người lên lầu, về phòng.

Đóng của phòng, anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tấm ảnh cả nhà chụp chung, trong tấm ảnh anh mới mấy tuổi, người phía trên ôm anh, là người bố đã sớm nhớ không rõ bộ dáng, mẹ ở một bên nét mặt tươi cười như hoa, nhìn thế nào, cũng không giống một nhà ba người không có tình cảm.



Người đàn ông này vì ước mơ của bản thân, bỏ rơi vợ con, một lòng muốn đuổi theo phương xa, hơn nữa còn thành hoạ sĩ trứ danh, vậy thì đã sao? Đó cũng không biện hộ được sự thật bạc tình bạc nghĩa của ông.

Từ trước đến nay con trai thì giống bổ, Kính Thiếu Khanh lớn lên cực kỳ giống người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia, đây cũng là nguyên nhân Hạ Lam từ nhỏ đến lớn không thích quản anh, anh chơi như thể nào, tại sao không trở về nhà, Hạ Lam cũng chẳng hỏi qua, cơ hồ là trạng thái hoàn toàn nuôi thả, mười tám tuổi anh liền dọn ra ngoài sống một mình, lạm tình cũng có lẽ là vì từ nhỏ khuyết thiếu yêu thương, chịu không được một người cô đơn, bây giờ, rốt cuộc anh tìm được người kia, về sau, sẽ không còn cô đơn một mình nữa...

Ban đêm anh không trở về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, ở lại biệt thự Kính gia. Trong đêm khuya, anh nghĩ đển buổi gặp mặt ngày mai, trong lòng có chút khó tin, muốn nhắc nhở Hạ Lam nhất định phải cẩn thận chuẩn bị, mới vừa đi tới ngoài cửa phòng Hạ Lam, anh liên mơ hồ nghe thấy được Hạ Lam đang gọi điện người khác,

"Con trai có dự định kết hôn, tôi nói sớm cho ông một tiếng, CÓ trở về hay không tùy ý ông, tôi và con trai cũng không quản, chỉ là thông báo cho ông một tiếng."

Người trong điện thoại không biết nói cái gì, Hạ Lam cười lạnh một tiếng: "Ha ha, xem kỹ hằng nói? Được rồi, ông cũng đừng xem kỹ hằng nói nữa, không cần xem xét, coi như ông không quay về. Nếu thân gia hỏi tới, tôi sẽ nói ông đã sớm chết, tránh để cho người ta chế giễu. Hạ Lam tội phong quang cả một đời, ông chính là nét bút hỏng duy nhất của tôi. Bây giờ chỉ cần nghĩ tới ông, tôi đã cảm thấy buồn nôn. Ông tốt nhất đừng xuất hiện, tránh để cho tôi cùng Thiếu Khanh bực mình, tắt đây."

Xác nhận điện thoại đã tắt máy, Kinh Thiếu Khanh mới lấy lại bình tĩnh đưa tay gõ cửa. Lúc Hạ Lam mở cửa, thần sắc đã sớm khôi phục lại bình thường: "Đã trễ thế này rồi, còn có chuyện gì sao?"

Anh xem như là cải gì cũng không nghe thấy, giật giật khóe môi: "Không có gì, chỉ là... nhắc nhở mẹ một chút, ngày mai cẩn thận chuẩn bị, con đang rất khẩn trương... dù sao lần này không giống lần trước, lần này là nghiêm túc đấy."

Hạ Lam cười, trừng mắt nhìn anh một cái: "Da mặt con dày như vậy, còn có lúc xấu hổ sao? Được rồi, trong lòng mẹ đều có tính toán, mẹ con làm việc con còn chưa yên tâm hả? Đi ngủ sớm một chút đi, mẹ buồn ngủ quả, sáng ngày mai tới đón Dao Dao cùng mẹ con bé sớm chút."

Nói ngủ ngon, Kính Thiếu Khanh về đến phòng lại mất ngủ, anh ẩn ẩn có thể cảm giác được một sự thật, mẹ anh yêu bố anh, chỉ là sĩ diện của mẹ, cho tới bây giờ đều chưa từng nói ra qua, thậm chí lúc trước cũng không giữ lại người đàn ông tuyệt tình kia,

Hôm sau, lúc anh anh đi đón mẹ con Trần Mộng Dao, trong mắt còn hiện ra tia máu, tổng cộng chỉ ngủ khoảng hai đến ba giờ, tình trạng tinh thần khó tránh khỏi có chút kém.

Dù sao đại đa số thời gian đều dính với nhau, Trần Mộng Dao vừa nhìn liền thấy anh không có tinh thần: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có phải là đi nơi nào buông thả không?"

Anh bất đắc dĩ cười cười: "Em có thể hỏi mẹ anh, tối hôm qua anh ở chỗ mẹ, không có ra khỏi cửa, cũng chỉ là đơn thuần mất ngủ, ngủ không ngon, là nhớ em thôi."