Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 416: Không Có Em, Anh Ngủ Không Được




Sau khi nhận được tin nhắn, Mục Đình Sâm xem xong liền

thuận tay xóa đi, loại đồ vật không đứng đắn này không thích hợp lưu trong điện thoại của anh. Anh xắn tay áo lên giúp Ôn Ngôn cùng, dọn dẹp chén đũa, Ôn Ngôn thấy anh làm thật, vội vàng nói: "Không cần giúp tôi, rửa cái chén mà thôi, huống chi anh cũng không biết..."

Anh nghiêm mặt nói: "Không biết có thể học, anh cũng không có ngốc như vậy, giao cho anh là được rồi."

Ôn Ngôn ôm thái độ hoài nghi để một mình anh tiến phòng bếp, thỉnh thoảng không yên lòng đi xem một chút, xác nhận anh thật sự có thể làm được rất tốt, cô mới yên tâm.

Toàn phòng đều là hơi lạnh hương hoa trong hộc tủ do điều hòa thổi đến, cô nhìn trong nhà "tràn lan" hoa hồng thì vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng anh vẫn không nghe lọt lời cô nói, nói đừng tặng hoa nữa, thì mỗi ngày anh đều tặng một bó, cứ tiếp tục như vậy sẽ hết chỗ để đặt luôn, cả tiệm cũng không dùng đến.

Tiếng chuông điện thoại của Mục Đình Sâm dột nhiện vang lên, anh đặt ở trong túi quần tây, bây giờ dùng tay lấy cũng không tiện nghe máy, chỉ có thể nhờ Ôn Ngôn: "Giúp anh nhận điện thoại đi."

Nhìn thấy anh đang rửa chén, Ôn Ngôn cũng không từ chối, tiến vào phòng bếp, cô nhìn vị trí anh đặt điện thoại có chút do dự, Cô lấy điện thoại từ trong túi quần anh, thế này cũng không tốt đi...

Thấy cô không nhúc nhích, Mục Đình Sâm liền giục: "Mau nghe máy."

Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng đem mấy suy nghĩ không tốt trong đầu bỏ qua một bên, lúc này mới lấy điện thoại trong túi anh ra, điện thoại hiện chỉ có một chữ: “Nhà."

Là Mục trạch gọi tới.

Cô nhấn hạ nút trả lời, mở lo ngoài, âm thanh Lâm quản gia truyền ra: "Thiếu gia, việc cậu giao tôi đã làm xong." Mục Đình Sâm “Ừ” một tiếng, lập tức đầu bên kia điện thoại cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có bên Mục Đình Sâm là còn tiếng nước rửa chén. Có lẽ do chút hiếu kì, Lâm quản gia nhiều lời hỏi một câu: "Thiếu gia cậu đang làm gì thế?"

Mục Đình Sâm rất tự nhiên đáp: "Rửa chén."

Lâm quản gia trầm mặc lần nữa, lập tức kịp phản ứng: "Vâng... Vậy tôi cúp máy trước."

Điện thoại cúp máy, Ôn Ngôn liền nói đùa: "Bây giờ từ trên xuống dưới Mục trạch đều biết anh rửa chén rồi."

Trong đầu Mục Đinh Sâm đột nhiên nghĩ đến “nhắc nhở” của

Kính Thiếu Khanh, thuận tay đem Ôn Ngôn ôm vào trong ngực, đem cô chống đỡ ở bồn rửa chén: "Anh là đang giúp em rửa, đừng có vô lương tâm như thế." Nhịp tim Ôn Ngôn bỗng lỡ vào nhịp, không dám giương mắt nhìn anh: "Anh thả tôi ra..."

Nhiều năm như vậy, đối diện với anh, Ôn Ngôn vẫn còn ngại ngùng.

Đối với dáng vẻ thẹn thùng của cô Mục Đình Sâm trăm xem không chán, khóe môi có chút giương lên, tận lực cúi đầu xích lại gần nhìn cô: "Mặt em đỏ rồi."

Hai tay Ôn Ngôn chống ở ngực anh, phòng ngừa anh tiếp tục tới gần: "Không có! Là do tôi nóng, anh mau tránh ra..."

Đương nhiên Mục Đinh Sâm sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho cô: "Anh không phải loại người tùy tiện nghe lời, em biết mà."

Nhịp tim Ôn Ngôn đập kịch liệt: "Vậy anh muốn thế nào... Tôi cảnh cảo anh, đừng làm loạn!"

Lời cảnh cáo của cô mềm nhũn, không hề có tác dụng, ngược lại khơi dậy ý muốn chinh phục của Mục Đình Sâm: "Anh làm loạn thì sao? Em có thể thế nào? Mỗi lần anh tặng hoa em cũng nhận lấy, còn dễ dàng để cho anh vào cửa, điều này nói rõ nội tâm em kỳ thật cũng không bài xích anh, thứ em bài xích, chỉ là quá khứ không thể thay đổi. Vì cái gì không thể đối mặt với hiện thực? Thừa nhận anh rất khó sao?"

Trái tim Ôn Ngôn thật loạn, trên người anh tản ra khí tức hormone có thể tuỳ tiện nhiễu loạn suy nghĩ của cô, chỉ là nhìn gương mặt kia cùng ánh mắt của anh, tim cô sẽ đập rộn lên, vài chục năm nhìn cũng không chán, cũng rất thần kỳ

"Đừng như vậy... tôi không phải đã bảo anh đừng tặng hoa rồi sao? Chẳng qua là tôi cảm thấy hoa ném đi đáng tiếc, mới không nghĩ đến cái khác. Anh cùng nhóm người Dao Dao, tôi cũng không thể chặn một người ở ngoài cửa? Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, mau buông tôi ra! Nước trong bồn sắp tràn ra rồi!"

Mục Đình Sâm đưa tay đóng vòi nước lại, đổi thành hai tay ôm eo của cô, thoáng dùng lực, thân thể của cô liền kề sát gần anh, giọng nói mang theo bất mãn: "Nói như vậy, là em nể mặt Trần Mộng Dao mới cho anh vào của? Thật làm cho người khác thương tâm. Nhưng sau khi cô ấy đi về, không phải em cũng không đuổi anh sao?"

Ồn Ngôn sắp không gắng được rồi, người này đang gio trò quỷ gì vậy! Từ lúc nào anh nói chuyện lại mang theo ý xấu thế này? Cô chưa từng cãi thắng người thế này, càng không cãi thắng anh, nghĩ tới trước đây ở trong xe trong công viên nước anh dám đối xử với cô thế kia, còn bây giờ là ở trong nhà của cô, cô luống cuống nói: "Mục Đình Sâm... anh mau buông tôi ra! Phòng bếp quả nóng, còn lại để tôi đến quét dọn đi, anh về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

"Không có em, anh ngủ không được."

Trong giọng nói của Mục Đình Sâm mang theo một tia khổ sở, Ôn Ngôn nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, không biết nên phản ứng ra sao.

Thấy cô không còn kháng cự, Mục Đình Sâm cúi đầu hôn lên môi của cô, cánh môi mềm mai của cô giống như là độc dược, khiến anh yêu thích không buông được, đến nghiện, hôn lên liền mãi mãi cũng không muốn buông ra, chỉ muốn càng thêm xâm nhập tư vị trong đó.