Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 402: Nó Rất Quan Trọng




Thấy anh không nói chuyện, Ôn Ngôn trừng mắt tra hỏi: “Tại sao không nói chuyện? Có phải là anh đang nói dối đúng không? Anh đang lừa tôi! Rốt cuộc Bánh Trôi chết như thế nào! Nó chết rồi, anh không thẻ nói thật với tôi hay sao?”

Mục Đình Sâm dập tắt đầu mẫu thuốc lá, ngước mắt lên nhìn cô: “Anh không lừa em, chính vào lúc sau khi em xuống xe, chú Lâm gọi điện thoại đến nói với anh, không tin em có thể gọi lại để hỏi, anh cũng không việc gì phải lừa em cả, chuyện này anh có chút làm sai là anh đã không chăm sóc nó cần thận.”

Ôn Ngôn đứng dựa vào tường, nước mắt rơi lã chã, giống như một cô gái nhỏ mắt đi thứ mình yêu quý, náo loạn khóc lóc mới có thể giải tỏa cảm xúc: “Ngay từ ban đầu anh đã không thích nó, ghét nó chết đi được, còn không đồng ý cho tôi dẫn nó đi, chính là lỗi của anh! Tại sao mà những thứ tôi thích anh đều tước đoạt đi vậy? Nó chỉ là một con mèo mà thôi, đối với anh mà nói nó là một con mèo đáng ghét, nhưng đối với tôi thì khác, nó rất quan trọng!”

Cô không để ý là Mục Đình Sâm, người đã lâu không hút thuốc trước mặt cô, đã châm một điều thuốc ngay từ lúc bước vào, cô vẫn luôn cho là Mục Đình Sâm chưa bao giờ thích Bánh Trôi, đương nhiên cũng không nhận ra được là động tác châm thuốc của anh là bởi vì trong lòng anh đang buồn bực và khó chịu. Mục Đình Sâm rũ mắt xuống không nói gì, cho đến khi Ôn Ngôn tiến lên, đập mạnh cái gối trên ghế sofa vào ngực anh: “Tôi ghét anh đến chết đi được!”

Anh không động đậy, để cho cô tùy ý trút giận. Đợi cô ngừng khóc lóc, anh mới vươn tay ra cố gắng an ủi cô: “Anh xin lỗi.”

Cô hắt tay anh ra, tức giận ôm gói ngồi sang một bên khóc thút thít: “Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa, anh im đi!”

Mục Đình Sâm thành thật ngậm miệng lại, đưa tay ra rút khăn giấy đưa cho cô. Cô nhận khăn giấy rồi khóc lớn hơn: “Tôi sẽ không nuôi mèo nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Đối với Mục Đình Sâm mà nói, cô khóc lóc náo loạn mới là tốt, không phát ra một tiếng mới là đáng sợ, khoảnh khắc biết Bánh Trôi không còn nữa, anh nhận thức được thôi xong rồi, anh sợ cô không nói không là, từ trong thâm tâm hận chết anh. Khóc một hồi, Ôn Ngôn vươn tay ra hướng về phía anh: “Trong điện thoại của anh có video của Bánh Trôi đúng không? Cho tôi xem.”

Anh ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô, tùy ý để cô lướt qua các album trong điện thoại. Bình thường anh không có sở thích chụp ảnh tự sướng, trong điện thoại cũng không có bí mật mà người khác không được nhìn thấy, trong album ngoại trừ một vài chiếc video của Bánh Trôi thì không còn gì khác. Ôn Ngôn xem đi xem lại những đoạn video quay Bánh Trôi, xem xong khóc, khóc rồi lại xem, cho đến khi ngủ gục trên ghế sofa.

Sau khi xác nhận cô đã ngủ, Mục Đình Sâm cần thận bề cô trở lại phòng ngủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ anh lái xe về khách sạn cũng khá mệt, huống hồ vào lúc này, anh cũng muốn ở bên cạnh cô, cho nên anh ở lại, nhưng là ngủ ở trên ghế sofa.

Sáng sớm ngày hôm sau, đúng 8 giờ anh đến công ty, Ôn Ngôn vẫn chưa tỉnh, anh gọi đồ ăn sáng đến cho cô, còn có một bó hoa như thường lệ, lúc đưa đến, chắc là cô cũng dậy rồi.

Đến công ty, Ngải Lệ đã pha sẵn trà đen cho anh:

“Mục tổng, anh đến rồi.”

Mục Đình Sâm mặt không cảm xúc “ừm” một tiếng, không có ngước mắt lên nhìn Ngải Lệ, ngồi xuống trước bàn làm việc. Ở đây anh cũng không bận cho lắm, đa phần thời gian là giải quyết chuyện của tổng công ty, cái công ty cỏn con này anh cũng không để vào mắt, anh đến đây vốn dĩ là vì Ôn Ngôn.

Ngải Lệ đến đây được một khoảng thời gian, có chút lạ nước lạ cái, ở đây đương nhiên là không bằng Đé Đô, bởi vì cô không cần bận rộn như lúc ở tổng công ty, Mục Đình Sâm hầu như không cần đến cô, đó cũng là một trong những lý do khiến cô nản lòng. Cô suy tư hồi lâu mới thử thăm dò, hỏi anh: “Mục tổng, anh định lúc nào trở về Đề Đô vậy?”

Mục Đình Sâm nhìn văn kiện ở trong tay, thuận miệng nói: “Không rõ, cô muốn về sao? Vậy thì về đi. Thật ra ở đây tôi có Trần Nặc là đủ rồi.”

Sắc mặt Ngải Lệ hơi thay đổi, cô muốn trở về không sai, nhưng không phải là muốn về một mình: “Trần Nặc chỉ là một lái xe mà thôi, ngoại trừ lái xe giúp anh, anh ta còn có thể làm được cái gì nữa chứ? Tôi chỉ là hỏi qua chút mà thôi, cái công ty cỏn con này cũng không đáng để anh hao tổn tâm tư, chỉ sợ về lâu về dài, tổng công ty xảy ra vấn đề, vậy thì được một mắt mười, lợi bất cập hại.”

Từ trước đến nay Mục Đình Sâm không thích người khác đưa ra dị nghị về kế hoạch của anh, anh nhíu nhíu mày: “Tôi có tính toán của tôi, cũng biết có chừng mực, vốn dĩ tôi đến cũng không phải là vì cái công ty cỏn con này.”

Đúng vậy, là vì Ôn Ngôn. Ngải Lệ không nói gì nữa, đứng dậy đi đến tủ trà với vẻ mặt u ám.

Lưu Tam Đao theo thói quen tiến lên trước lôi kéo làm quen: “Ngải Lệ, sao tâm trạng lại không tốt thế? Ai chọc giận cô vậy?”

Ngải Lệ theo Mục Đình Sâm đã lâu như vậy, các loại ông chủ và thiếu gia con ông cháu bố thế nào chưa từng gặp qua? Người như Lưu Tam Đao, cô thật sự không để ở trong mắt, trong đáy lòng tràn đầy khinh thường: “Tôi nói ra, lẽ nào anh có thể ra tay giúp tôi? Lưu tổng, anh vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi, đừng làm mấy việc vô ích nữa.”

Lưu Tam Đao co người lại, mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi không phải là có ý tốt hỏi thăm cô sao? Nghe nói Mục tổng chúng ta đến đây là vì phu nhân, lâu như vậy vẫn chưa có tiến triển, đàn ông có bản lĩnh hơn nữa cũng không qua ải này, thật đúng là.”

Ngải Lệ tức giận nhìn anh ta một cái: “Là Ôn Ngôn không biết thân biết phận, Mục tổng đã làm đến bước này rồi, cô ta vẫn không lay chuyển, không biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào nữa. So với người bình thường cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt, sớm hay muộn sẽ có một ngày Mục tổng không còn đủ kiên nhẫn nữa, đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”