Trở lại Mục gia, Ôn Ngôn rón rén tắm ở tầng dưới, đến khi đi ra má Lưu đã nấu cho cô một bát mì: “Ngôn Ngôn ăn chút lót dạ đi, tăng ca muộn như
vậy, nhất định là mệt muốn chết rồi.”
Cô có chút cảm động: “Má Lưu… Mấy ngày nay con đều phải tăng ca, muộn như vậy rồi má còn đợi con về, sau này đừng đợi con nữa, con không đói.”
Má Lưu vừa cười vừa nói: “Là thiếu gia phân phó, khi thiếu gia phân phó nghe không được rõ lắm nên không thể đem nguyên câu nói cho con được, thế nhưng mục đích cũng chỉ là quan tâm con mà
thôi, ăn đi, ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô không cần nghĩ cũng biết Mục Đình Sâm nói cái gì, chẳng qua là sợ cô mệt đến ngã bệnh rồi lại phải bỏ tiền ra chữa bệnh cho cô, rồi sợ người ta
sẽ nói là anh bạc đãi cô vv…
Ăn mì xong, Ôn Ngôn lén lút như tên trộm đi lên
phòng, không dám bật đèn, sợ sẽ đánh thức Mục Đình Sâm, lúc lên giường, anh còn trở mình một cái, hại cô giữ nguyên tư thế ngồi tận mấy phút, xác nhận anh không có động tĩnh gì nữa cô mới
yên tâm nằm xuống.
Điều chỉnh xong tư thế, rất nhanh cô liền tiền vào mộng đẹp, mệt cả ngày trời mí mắt cũng đã bắt
đầu đánh nhau.
Trong đêm tối, Mục Đình Sâm chậm rãi mở mắt ra, những sợi tóc mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi anh, trong không gian toàn là mùi
hương thoang thoảng trên người cô.
Nữ nhân ngoài kia, trên người họ đều có những mùi nước hoa khác nhau, nhưng lại không có mùi anh thích, chỉ có mùi hương trên người cô là đặc biệt nhất…
Ngày thứ hai, Ôn Ngôn dậy trước nửa giờ, thây Mục Đình Sâm vẫn còn chưa tỉnh, cô to gan đứng ở mép giường thay quần áo, trong đầu tính toán
phải đến công ty sớm một chút.
Khi Gối Quản áo, cô ngượng ngùng đưa lưng về phía giường, đợi đến khi cô quay đầu lấy quần áo, đột nhiên phát hiện không biết anh đã mở mắt từ bao giờ! Hơn nữa… trong mắt tựa như có tia máu, có vẻ như tối qua anh ngủ rất ngon? Chí ít thì giác
ngủ cũng được đầy đủ hơn cô đi?
Bốn mắt nhìn nhau, cô hoảng loạn rời tầm mắt, mặc quân áo làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi… tôi đi trước đây… anh nhớ ăn bữa sáng
Áy%
đây.
Đương nhiên là không có được đáp án của anh, cô vội vàng xuống lầu, trên mặt tựa như có ngọn
lửa đang thiêu đốt.
Má Lưu đuổi theo bước chân cô, nhét cho cô một cái bánh rán: “Bận rộn thế nào cũng phải ăn chút
chứ! Mặt con sao đỏ vậy? Bị bệnh à?”
Cô nói qua loa: “Không có… con hơi nóng!”
Nhìn cô đã đi xa, má Lưu có chút lầm bẩm: “Sáng
sớm, trời lạnh như này, sao có thể nóng được…?”
Thẳng đến mười giờ, Mục Đình Sâm còn chưa có rời giường, má Lưu lại lầm bẩm, buôn chuyện với Lâm quản gia: “Thiếu gia hôm nay sao vậy? Trước đây cậu ấy dậy rất sớm kia mà, hôm nay sao vẫn còn làm biếng chưa chịu dậy? Hai người họ hôm nay hình như có cái gì đó không được đúng a… Một người sáng sơm kêu nóng, còn một người luôn rất tự giác đột nhiên lại không rời nổi
giường?”
Lâm quản gia vẻ mặt ghét bỏ: ‘Bà sống lâu như vậy thật là uỗổng phí, cũng sắp rời đất xa trời đến nơi rồi mà chút chuyện cỏn con này cũng không
hiểu.”
Má Lưu bừng tỉnh: “A a… hiểu rồi hiểu rồi, coi cái đầu óc của tôi này, thanh niên thân thể khỏe mạnh, sáng sớm ngày ra cũng không được yên, phỏng chừng tối qua cũng lăn qua lăn lại cũng
không có ít, để tôi bảo nhà bếp làm chút đồ đề bồi
nghe được câu này, sắc mặt anh có chút u ám, âm trầm đi xuống lầu, má Lưu bị dọa nhanh chóng
ngậm miệng lại. Công ty thiết kế Khải Duyệt.
Ôn Ngôn đang miệt mài với công việc, Lâm Tát đột nhiên đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Cô biết
chuyện này không?”
Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, cả người sững ngay tại chỗ, trên màn hình hiện lên bản tin thời sự hôm nay, tiêu đề là “Tổng giám đốc Mục thị Mục Đình Sâm đã để lộ chuyện mình đã bí mật kết hôn vào ba năm trước, đối tượng chính là đứa trẻ cô
nhi được nhận nuôi năm đó Ôn Ngôn.!”
Tin tức không hề mang bắt kì tính công kích nào, thậm chí không ai dám nhắc đến sự cố mà cha cô
đã gây ra năm đó, chỉ chú trọng đưa tin chuyện cô
kết hôn Mục Đình Sâm, còn kèm theo một bức ảnh giấy đăng kí kết hôn, đương nhiên, bức ảnh đấy là ghép, bởi vì cô căn bản là không có đến Cục dân chính, về thủ tục thì cô cũng không cần nhúng tay vào, đều do anh ta lo liệu, còn về bức ảnh chỉ có thể là cắt ghép, đây rõ ràng là có người cố ý làm vậy, mọi việc, đều là do chính Mục Đình Sâm để lộ ra…
Ôn Ngôn đột nhiên có chút không thể hiểu nỗi anh, cô đã làm Mục phu nhân được ba năm rồi, bị bỏ rơi ba năm, không ai biết đến, anh bị cái gì mà lại đột nhiên muốn công bố chuyện này? Cô vẫn cho rằng… đối với anh mà nói cô chỉ là một người vô hình mà thôi, có điều những chuyện mà Mục Đình
Sâm làm từ trước đến nay vẫn luôn rất khó đoán.
“Sao vậy? Cô vậy mà lại không biết?” Lâm Tát
nhìn phản ứng của cô, có chút không thể tin được.
“Bây giờ không phải là đã biết rồi sao? Lâm tổng, anh rất rảnh sao? Anh cũng xuất thân từ khoa thiết kế, không bằng cùng tăng ca đi?” Ôn Ngôn nhìn
anh ta nói.
Lâm Tát lập tức lộ ra sự chống cự: “Không không không… tôi bận, cô làm việc đi, tôi còn việc khác nữa, nhớ kĩ lời tôi nói với cô lúc họp đấy, bản mẫu tôi đã gửi cho các người rồi đấy, đừng để xảy ra sai sót gì nữa, dựa theo phong cách Mục Đình Sâm thích mà làm.”
Chuyện này khiến cho Ôn Ngôn thật lâu cũng không có cách nào để bình tĩnh lại được, với sự hiểu biết của cô về Mục Đình Sâm, anh sẽ không vô duyên vô cớ làm một chuyện gì đó, cho nên,
mục đích của anh là gì chứ?
Chuông điện thoại di động vang lên, cô đứng dậy đến phòng trà nghe điện thoại: “Alo?”
Bên kia điện thoại, âm thanh Trần Mộng Dao mang theo nghẹn ngào: “Tiểu Ngôn, cảm ơn cậu… Mình biết hét rồi, cha đã nói cho mình, ông ấy đã đi tìm Mục Đình Sâm, khi đó cậu cũng có mặt, Mục Đình
Sâm hoàn toàn là vì cậu…”
Ôn Ngôn trần an nói: “Được rồi mà, phần chắn lên,
sau này không cần hở một tí là mắt liên lạc nữa.”
Bên kia Trần Mộng Dao đã bắt đầu khóc lên: “Mình chỉ là sợ liên lụy đến cậu a… Chuyện lớn như vậy, sao có thể không biết xáu hỗ mà nhờ cậu chứ? Huống hồ quan hệ của cậu và Mục Đình Sâm… hình như cũng không được tốt lắm, mình không
muốn cậu khó xử.”
Ôn Ngôn theo bản năng mà lảng tránh chuyện liên quan đến Mục Đình Ngôn: “Triển Trì đến tìm tớ, anh ấy rất tốt với cậu, cậu cũng đừng có suy nghĩ lung tung nữa, anh ấy đã đến xin tôi giúp cậu, còn nói đừng để cho cậu biết. Bây giờ sự việc đã được giải quyết rồi, nói cho cậu biết cũng không sao.
Được rồi, tớ đang bận, không nói với cậu nữa.”
Vừa ngắt điện thoại liền có người bên ngoài phòng
trà gọi: “Ôn Ngôn! Có người tìm!”
Ôn Ngôn bưng ly nước ra bên ngoài, khi thấy Trần
Hàm, sắc mặt lạnh xuống: “Bà đến làm gì?” Thấy
Mục Đình Sâm công bó thân phận Mục phu nhân của cô, lo lắng sao?
Đáy mắt Trần Hàm xoẹt qua một tia đau thương: “Ngôn Ngôn, con đừng như vậy… tôi chỉ đi ngang
qua, muốn tới thăm con.”
Ôn Ngôn cảm thấy kinh tởm: “Đừng gọi tôi là Ngôn Ngôn, sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy là bà đang gọi Khương Nghiên Nghiên mà thôi. Tôi thấy rất tò mò trước kia khi bà đặt cho cô ta cái tên đó đã nghĩ như thế nào, đừng nói với tôi là xuất phát từ sự hỗ thẹn với tôi nên bà mới đặt cái tên đồng âm đồng chữ đấy nhá, khi gọi tên cô ta bà sẽ nghĩ đến tôi
sao?”
Trần Hàm hít sâu một hơi, trên gương mặt được chăm sóc vô cùng tốt kia xuất hiện xuất hiện một tia thần sắc phức tạp: “Quên đi, coi như tôi chưa
tới, tôi hy vọng con sẽ sóng thật tốt.”