Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 363: Đêm Nay Cô Ấy Sẽ Không Trở Về




Cô hoảng hốt: "Anh nói là không được nói chia tay, em cũng không có nói từ chia tay..."

Anh không muốn ở đây chơi chữ với cô, lật cơ thể cô, sau đó đè lên. Cô nắm lấy gỗi đầu, hít một ngụm khí lạnh, có chút không thích ứng được, nói: “Em sẽ không nhắc đến nữa! Em thật sự không được! Anh..."

Giọng nói của cô trở thành âm thanh run rẩy, rốt cuộc cũng không nói được câu hoàn chỉnh, chiếc gối bị cô vận đến thay đổi hình dạng,

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên khiến cô hoảng hốt: "Mẹ em... gọi điện thoại."

Kinh Thiếu Khanh ở phía sau không có ý tử đừng lại, nói: "Em cầm lên nghe đi, nói với bà ấy là em đang ở chỗ anh, đi cùng anh, bà ấy sẽ biết ý." Cô biết lần này thực sự đã chọc tới anh, cầu xin nói: "Em sai... em sai rồi!"

Vẻ mặt anh dịu đi đôi chút, thành thành thật thật để cô nghe điện thoại, nhưng cũng không có rời đi.

Thấy anh dừng lại, Trần Mộng Dao mới ấn nút trả lời, hô hấp

có chút không ốn nói: "Mẹ... con đang ở bên ngoài."

Giang Linh phàn nàn nói: "Muộn như vậy rồi sao còn chưa trở về, gặp bạn bè nào vậy? Không phải bạn của con chỉ có Ôn Ngôn thôi sao? Con bé còn chưa trở về Đế Đô mà... mau trở về nhà, về muộn là không an toàn!"

Trần Mộng Dao chưa kịp trả lời, Kinh Thiếu Khanh đã hướng về phía điện thoại nói: “Dì à, Dao Dao đi cùng cháu, cháu là Kinh Thiếu Khanh, đêm nay cô ấy sẽ không trở về."

Trần Mộng Dao hung hăng nhéo cánh tay anh một cái, thấp giọng mắng: “Anh muốn chết ư?”

Ở đầu dây bên kia, Giang Linh nghe được rõ ràng, mấy giây sau bà mới lên tiếng: “Được... được rồi... Vậy thì cậu chăm sóc nó cho tốt... sáng mai trả lại cho tôi..."

Sau khi cúp điện thoại, cả người Trần Mộng Dao đều cảm thấy không tốt, mẹ ruột của cô cứ như vậy mà yên tâm sao?

Sáng sớm hôm sau, Kính Thiếu Khanh có cuộc họp nên dậy tương đối sớm, Trần Mộng Dao cũng dậy, vì nếu muốn về nhà sớm thi đi nhờ xe của anh tốt hơn so với việc đi taxi. Trên đường đi, cô ngủ gà ngủ gật, bởi vì tối hôm qua cô hoàn toàn không được ngủ, lúc này cô mới biết Kính Thiếu Khanh hoa tâm không phải là không có vốn liếng, sức chiến đấu quả mạnh...

Lúc xe đậu dưới nhà CÔ, Kính Thiếu Khanh giúp cô mở cửa xe: “Tạm biệt, sau giờ làm việc anh sẽ đến đón em đi ăn cơm.”



Trần Mộng Dao yếu ớt trừng mắt nhìn anh, tư thế bước đi cso chút kỳ quái, nói: "Mau biến đi! Ta còn phải trở về ngủ bù!”

Kinh Thiếu Khanh không sợ chết hỏi: "Có cần anh bế em lên không?"

Chào đón anh là ánh mắt giết người, nhưng nụ cười trên mặt anh lại càng tăng lên.

Về đến nhà, Giang Linh đã dậy rồi, thấy Trần Mộng Dao về sớm như vậy, bà thuận miệng hỏi: "Sao lại về sớm như vậy? Tôi hôm qua không phải con ở cùng Kính Thiếu Khanh sao? Quan hệ của hai con trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?”

Trần Mộng Dao sợ Giang Linh biết chuyện lại bắt đầu nông nổi, tiêu tiền vô độ, cô không dám thừa nhận nói: “Không phải, còn có người khác nữa, mẹ đừng có nghĩ nhiều, con ngủ không ngon, trước ngủ bù đã."

Nhìn thấy cô vừa đi vừa vịn eo mình, âm thanh có chút khàn khàn, bà có chút lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là con uống bao nhiêu rượu? Ngay cả giọng cũng khàn như vậy, người trẻ tuổi đúng là! Nhân tiện, Dao Dao à, mẹ có thể làm một tấm thẻ ở cửa tiệm làm đẹp mà mẹ thường đến không? Năm ngàn là có thể làm nhiều lần.

Đây là lần đầu tiên, chỉ có năm ngàn tệ Giang Linh cũng trưng cầu ý kiến của cô, cô hiểu ý mim cười trả lời: “Có thể, cảm thấy chuyện này là chuyện tốt, phụ nữ phải biết bảo dưỡng bản thân, chỉ tiền cho mặt cũng không lỗ.

Giang Linh bẻ ngón tay, nói: “Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy như vậy, đăng ký thẻ sẽ tiết kiệm chi phí, rẻ hơn 20 tệ so với giá làm một lần, rất có lời, làm thẻ xong thì rất lâu mới phải nạp một lần. Được rồi, con đi ngủ đi, lát nữa mẹ ra ngoài làm mặt.

Bên kia, Ôn Ngôn vừa rời giường đã nấu cho Mục Đình Sâm một bát mì, đặt lên bàn rồi đi ra ngoài. Cô vẫn không quả nguyện ý chủ động giao tiếp với anh, có lẽ anh sẽ sớm rời đi, sẽ không ở lại căn hộ nhỏ này của cô.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mục Định Sâm từ phòng ngủ đi ra, mặc dù tôi hôm qua, người tài xế ngu ngốc kia đã ra tay rất nặng nhưng tốt xấu gì còn không động đến xương cốt, anh có thể cảm nhận được.

Nhìn thấy bát mi trên bàn, anh đứng lặng một lúc mới bước tới, vẫn là mùi vị quen thuộc nhưng không cảm thấy ngon miệng như trước kia..

Ăn được nửa bát mì, Lâm quản gia gọi điện tới: “Thiếu gia, chúng tôi đã chuẩn bị xong, từ qua đến bây giờ, phu nhân vẫn chưa gọi điện cho tôi và Tiểu Lưu, phu nhân có gọi đến thì chúng tôi cũng sẽ không bắt máy, cậu cứ yên tâm."

Mục Đình Sâm “#” một tiếng rồi cúp điện thoại, bảo người gửi máy tính xách tay đến đây cho anh. Bây giờ anh phải giả vờ rằng mình không thể tự chăm sóc bản thân, ngay cả của cũng không thể ra. Mặc dù anh cảm thấy ý tưởng của Kính Thiếu Khanh có chút không đáng tin, nhưng đã bắt đầu làm thì chỉ có thể thử một chút, vì vậy anh chỉ có thể tạm thời dùng máy tính để giải quyết công việc.

Trong cửa tiệm, Ôn Ngôn lơ đãng làm việc, Lam Tương đề nghị: "Hay là chúng ta thuê thêm người? Em mệt quá phải không? Chị cảm thấy em không có tinh thần gì cả!”

Ôn Ngôn lắc đầu: "Hiện tại nhân viên như vậy là đủ rồi, mệt thì có mệt một chút, nhưng không sao. Em có chút tâm sự... chị Lam, hiện tại trong lòng em có chút sợ hãi, đặc biệt cảm thấy bực bội, em cũng không biết nên nói như thế nào."