Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 30




Ôn Ngôn còn chưa kịp nghĩ kĩ mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu, thì ngay khoảnh khắc bước vào phòng làm việc nhìn thấy Lâm Táp, cô liền ngắn người: “Anh…”

Lâm Táp mỉm cười với cô: “Hiện tại tôi là ông chủ của cô, đừng hy vọng tôi sẽ cho cô đi cửa sau, trước giờ tôi vốn công tư phân minh. Cô cứ ngồi xuống trước đi, tôi

có việc muốn nói với quản lý Trần.”

Trần Hâm có chút ngạc nhiên, Ôn Ngôn vậy mà quen biết Lâm Táp, trong lòng không khỏi chột dạ, vội vàng tiến lên cười

nói: “Lâm tổng cần dặn dò gì sao?”

Khóe miệng Lâm Táp mang theo ý cười Chương 30 Ông Chủ Mới

như gió xuân ấm áp, làm cho tướng mạo càng thêm xuất chúng, đến cả nam nhân như Trần Hâm còn nhìn không muốn rời mắt. Nhưng câu nói tiếp theo của anh, lại không có một chút độ ấm: “Đến phòng

nhân sự nhận lương rồi đi đi.”

Nụ cười trên mặt Trần Hâm cứng đờ: “Cái… cái gì? Tại sao chứ? Tôi đã làm sai

chuyện gì sao?”

Lâm Táp nhướng mày: “Không, đơn giản

chỉ là tôi nhìn anh không vừa mắt.”

Sắc mặt Trần Lâm lúc trắng lúc xanh, cứ nghĩ rằng ông chủ mới thích cười, tính khí chắc chắn cũng sẽ rất tốt, không ngờ vừa

mới tới đã giáng cho anh ta một cú. Trước khi đi, anh ta oán hận trừng mắt

Chương 30 Ông Chủ Mới nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nhún vai, chuyện này

không liên quan gì tới cô.

Đợi Trần Hâm rời khỏi, Lâm Táp mới mở miệng nói với cô: “Cô chiều nay không cần đi làm, cứ về nghỉ ngơi đi, tối qua đi theo Mục Đình Sâm chắc hẳn đã rất mệt. Tôi đây cũng không phải để việc tư xen vào, nhưng cô không có tâm trạng làm việc cũng không được tốt, cứ về lấy lại

tỉnh thần rồi hãy đến đây.”

Ôn Ngôn muốn nói tối qua Mục Đình Sâm rất thành thật, nhưng thực sự không quá buồn ngủ, cô cảm kích nói: “Vậy cũng tốt,

cảm ơn anh.”

Về tới nhà họ Mục, vừa mới bước vào đại

Chương 30 Ông Chủ Mới nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn bắt đắc dĩ nhún vai, chuyện này

không liên quan gì tới cô.

Đợi Trần Hâm rời khỏi, Lâm Táp mới mở miệng nói với cô: “Cô chiều nay không cần đi làm, cứ về nghỉ ngơi đi, tối qua đi theo Mục Đình Sâm chắc hẳn đã rất mệt. Tôi đây cũng không phải để việc tư xen vào, nhưng cô không có tâm trạng làm việc cũng không được tốt, cứ về lấy lại

tỉnh thần rồi hãy đến đây.”

Ôn Ngôn muốn nói tối qua Mục Đình Sâm rất thành thật, nhưng thực sự không quá buồn ngủ, cô cảm kích nói: “Vậy cũng tốt,

cảm ơn anh.”

Về tới nhà họ Mục, vừa mới bước vào đại

Chương 30 Ông Chủ Mới bữa cơm, nhớ đó.”

Mục Đình Sâm không nhắn lại, thuận tay ném điện thoại qua một bên. Sớm biết cô quay về mặt mày nhăn nhó với anh, thà

không cho cô về còn hơn.

Sau khi Ôn Ngôn trở về liền đi thẳng vào giác ngủ, đến tám giờ tối, cô bị cuộc gọi đến của Trần Mộng Dao đánh thức. Lúc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô

kinh hỉ hỏi: “Dao Dao?”

Bên kia điện thoại, Trần Mộng Dao phấn kích đáp lại: “Tiểu Ngôn, mình về rồi! Mình đang ở sân bay, ngày mai sẽ đến tìm cậu!

Cậu có thê ra ngoài được không?”

Cô nghĩ cũng không nghĩ nói: “Ngày mai

mình phải đi làm, tan làm sẽ đến tìm cậu.”

Chương 30 Ông Chủ Mới Cô từ trước đến nay vẫn luôn rõ ràng về

thời gian, lúc nào nên làm gì cũng rất có

nguyên tắc.

Không nghĩ đến Trần Mộng Dao lại quay lại nhanh như vậy, những lo lắng lúc trước

lúc này cũng được quét sạch.

Lúc này, má Lưu gõ cửa nhắc nhở: “Thưa

cô chủ, ăn cơm thôi.”

Ôn Ngôn cúp điện thoại đáp lại một tiếng, những lúc má Lưu đổi cách xưng hô

chứng tỏ Mục Đình Sâm đang ở nhà.

Khi cô bước xuống lầu, khóe miệng mang ý cười đối lập hẳn với đáy mắt đầy sương

mù của Mục Đình Sâm.

Chương 30 Ông Chủ Mới Đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, khẩu vị

Ôn Ngôn vô cùng tốt ăn tận hai bát cơm nhỏ, lại uống thêm một bát canh nữa, suy nghĩ một chút cô nói: “Tan làm ngày mai

tôi có việc, có thể sẽ về trế một chút.”

Mục Đình Sâm hừ nhẹ một tiếng, không

đáp lời.

Cô bỗng nhiên nói tiếp: “Dao Dao trở về

rồi, tôi muốn đi gặp cô ấy.”

Anh không hề lưu tình châm chọc nói: “Muốn gặp cô ta, hay muốn hỏi thăm tin

tức của Thẩm Giới?”

Cô thở dài, đứng dậy nói: “Tôi ăn xong rồi.”

Chương 30 Ông Chủ Mới

Mục Đình Sâm nhìn cô lạnh lão: “Tôi cho

cô đi chưa?”

Cô đứng tại chỗ đón ánh mắt của anh:

“Còn có chuyện gì sao?”

“Ngày mai tan làm đúng giờ về nhà, làm không được, thì đừng hòng ra khỏi cửa.” Nói xong, Mục Đình Sâm đứng dậy lên

lầu, không để cô nói thêm câu nào.

Nếu như là việc khác, cô có thể nhịn,

nhưng ngày mai, cô phải đi bằng được.

Nghĩ tới đây, Ôn Ngôn nghiến răng nghiền lợi đi theo sau: “Mục Đình Sâm! Tôi chỉ

muốn gặp Dao Dao!”

Chương 30 Ông Chủ Mới Bước chân Mục Đình Sâm khế dừng lại:

“Tôi đã từng hỏi cô, cô đã lựa chọn không

trả lời, cơ hội chỉ đến một lần.”

Cô như quả bóng bị xì hơi, bất lực vô cùng. Nghĩ tới lời của má Lưu nói với cô, mọi chuyện cứ chiều theo anh ta, trái tim

đàn ông mới có thể tan chảy…

Cô hít sâu một hơi, bám theo một lần nữa:

“Tôi xin lỗi mà, cho tôi đi nhé?”

Mục Đình Sâm bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế kê trước cửa sổ sát đất, động tác thuần thục rút ra một điều thuốc, trong chớp mắt cầm bật lửa lên anh lại đặt nó xuống, sau đó lại chuyển qua cầm một cuốn sách lên mở ra, giọng điệu có chút cáu kỉnh: “Cô đang năn nỉ tôi sao?”

Chương 30 Ông Chủ Mới Ôn Ngôn đi đến bên cạnh anh đứng yên:

“Đúng.”

Mục Đình Sâm trừng mắt với cô: “Chọc

giận tôi, rồi lại đi năn nỉ, ai chỉ cô vậy?”

Cô không biết nên trả lời thế nào, nhưng những lúc thế này lại không thể im lặng được, cô dứt khoát hỏi thẳng: “Làm sao

thì anh mới để tôi đi2”

Anh trêu chọc hỏi lại cô: “Làm sao cô mới

không chọc tức tôi?”

Giằng co một lúc, Ôn Ngôn bước tới nhẹ nhàng đặt điều thuốc lên môi anh: “Tôi sai rồi.” Chương 30 Ông Chủ Mới

Mục Đình Sâm sững người, hơi hơi quay mặt đi, môi mỏng khẽ mở: “Cô không biết

châm thuốc sao?”

Sau khi hiểu được ý anh, Ôn Ngôn vụng về đem thuốc lá đặt vào giữa môi anh, không đợi cô châm lửa, anh đã đưa tay kẹp lấy điều thuốc: “Được rồi, ngày mai tôi

không rảnh, để Lâm Táp đưa cô đi đi.”

Cô có chút nghỉ ngờ: “Lâm Táp?” Rất nhanh cô đã nhớ ra: “Là… là ông chủ

công ty tôi bây giờ?”

Anh không gật đầu, cũng không phủ nhận, Ôn Ngôn hiểu được cơ hội đến không dễ, nên cũng không dám nói gì: “Vậy tôi… đi ngủ nhé?”

Chương 30 Ông Chủ Mới Mục Đình Sâm không nói lời nào, đứng

dậy đi vào thư phòng châm điếu thuốc trên tay, lại thuận tay lấy ra một bức ảnh từ trên kệ sách. Trong bức ảnh là anh mười tám tuổi đã có sự trầm ổn không đúng với lứa tuổi, trong tay anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ gầy của cô, khi đó cô mới tám tuổi, cho đến bây giờ vẫn gầy yếu

như vậy.

Ảnh là năm đó lúc anh dắt Tiểu Ôn Ngôn quay về Mục gia đã bị giới truyền thông chụp được, tuy đã cũ nhưng được bảo

quản rất tốt.

Anh ở trong thư phòng đến sáng sớm mới trở về phòng, trong bóng tối, ánh mắt anh rơi vào trên giường, đứng lặng một lúc, anh mới nằm xuống bên cô, ôm cô vào Chương 30 Ông Chủ Mới

lòng…

Hôm sau, Ôn Ngôn từ sớm đã đến công ty, vừa mới vào phòng làm việc ngồi xuống, không biết Khương Nghiên Nghiên từ ở đâu xông đến, cầm lấy túi xách trong tay không ngừng đánh vào người cô: “Ôn

Ngôn con tiện nhân này!”

Những người đến xem náo nhiệt vây

quanh, không một ai bước đến can ngăn.

Ôn Ngôn đưa tay che đầu, bị đánh đến nóng nảy, cô tiện tay vớ lấy tập tài liệu trên bàn đánh lại Khương Nghiên Nghiên:

“Cô bị điên à?”

Khương Nghiên Nghiên bị tập tài liệu đánh vào mặt, mặt cô ta biến sắc gào lên: “Cô vậy mà lại dám đánh tôi! Tôi nói cho Chương 30 Ông Chủ Mới

Ôn Ngôn cô biết, cô chẳng qua chỉ là đứa con hoang mà mẹ tôi lưu lại bên ngoài, còn không xứng để xách giày cho tôi! Cha cô hại chết cả nhà anh Đình Sâm, anh ấy hận cô chết đi được, chỉ muốn báo thù cô thôi, cô đừng có si tâm vọng tưởng! Sao cô không chết cùng với người cha vô

dụng của cô luôn chứ?”