*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt cô đỏ bừng lên, không mắng lại anh, ngược lại, cô căng thẳng nên uống hết cả ly rượu: “Anh đáng ghét thật đấy…” Phản ứng của cô làm anh đơ ra mắt máy giây, lúc trước khi hai người cười đùa cô không đỏ mặt ngại ngùng thế này, cô thường dùng hành động còn ác hơn đề đối đáp anh, sao hôm nay lại…
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi cô reo lên, cô không kiêng ky gì, nghe điện thoại trước mặt anh: “Triển Trì? Tôi đang ăn cơm ở ngoài, sao thế? Không ai cả, bạn thôi. Gì cơ? Muốn gặp sao? Ăn cơm xong thì sẽ muộn lắm, có gì mai hãng nói được không? Đúng rồi, tôi từ chức rồi, ngày mai sẽ có thời gian, được, vậy thì thế đi, tôi cúp máy đây.
Cúp điện thoại rồi, cô không đề ý tháy thần sắc đã dần trở nên lạnh lùng, cô cúi đầu xuống ăn tiếp.
Uống thêm vài ly rượu vang, sắc đỏ trên mặt cô không nhạt đi được nữa. Tửu lượng của cô không tồi, lâu lắm rồi không uống nhiều thế, khả năng uống của cô cũng kém đi, vừa nãy uống hơi quá nên hơi choáng.
Ăn xong cơm, bình rượu vang cũng thấy được cả đấy, Kính Thiếu Khanh chỉ uống có một chút, còn lại đều là do cô uống. Cô có ý muốn mượn rượu giải sầu, gần đây cô cảm giác rất bí bức.
Đi ra từ nhà hàng, Kính Thiếu Khanh thấy mặt cô đỏ quá nên hỏi: “Có cần tôi đưa cô không?” Cô uỗng rượu vào nên cũng to gan hơn, nói năng cũng không kiêng ky gì: Khi tìm kiếm google các bạn khích lệ team Truyện 88 bằng cách chọn kết quả của truyen..one để vô đọc nhé, chúc các bạn luôn vui ‘Đương nhiên rồi, nếu không thì tôi đi bộ về à? Chỗ này cách nhà tôi cả ngàn cây số, mau đi lấy xe cho bổn tiểu thư.” Thấy cô như vậy, anh thấy hơi buồn cười nhưng vẫn phối hợp với cô, giúp cô mở cửa ghế phụ: “Mời lên xe.” Ngồi vào trong xe, anh nhắc nhở cô: “Thất dây an toàn vào.” Cô lắc đầu: “Ăn no qua, chặt lắm, tôi không thắt vào đâu.” Anh hơi bất lực, quay người qua, thắt cho cô.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ trên người anh, y hệt như mùi của chiếc gối trong phòng anh vậy. Tối hôm đó, cô ngủ rất ngon…
Nhìn gương mặt anh gần trong gang tắc, cô nuốt nước bọt theo bản năng. Đèn đường ở ngoài cửa sổ chiếu xuống tạo thành bóng của những cành cây, nhìn như một con rối đáng sợ vậy. Thế nhưng nhan sắc của anh trông như thiên thần vật, ban đầu cô cũng nhìn thấy mặt của Triển Trì mà phải nuốt nước bọt. Cô như vậy mà lại là một đứa mê trai như vậy! Cô hận bản thân quá đi…“Tôi nghe thấy tiếng cô nuốt nước bọt rồi, muốn ăn tôi luôn đây sao?” Thắt dây an toàn xong, anh quay mặt qua nhìn cô.
Cả người Trần Mộng Dao cứng lại, cô cũng nhắm mắt lại, không dám tin chuyện đang xảy ra lúc này, anh đang hôn cô sao? Kính Thiếu Khanh đang hôn côI Đây là đang nằm mơ sao? Cô từng đấu võ miệng với anh, từng cãi nhau, từng cười đùa, khoảnh khắc này, mọi cảnh tượng đó đều hiện lên trong não cô. Cô có thể cảm nhận một cách rất rõ ràng tim mình đang đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ hỏng cô vậy, cô thậm chí còn quên cả việc thở.
Nụ hôn không sâu, chỉ là vài giây ngắn thôi là Kính Thiếu Khanh đã ngồi thẳng người lên: “Cho cô sàm sỡ rồi đấy, nên đi thôi.”Đọc tại Truyện 88 là khích lệ to lớn giúp team truyện one ngày một tốt hơn. Lồng ngực cô phập phòng, quay đầu qua nhìn bên ngoài cửa số, không dám nhìn anh thêm nữa, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Xe dừng lại dưới nhà cô, vừa dừng lại thì cô đã vội vàng xuống xe. Đi được vài bước, cô dừng bước nhưng không quay đầu lại: “Lần sau gặp nhau chẳng biết là bao giờ, lần sau… tôi mời anh ăn cơm.
Đáy mắt anh dâng lên sự đau buồn, lúc có lúc không: “Nếu như đi cùng Triển Trì thì thôi, nhưng nếu như là một mình cô thì tôi sẽ suy nghĩ.” Nói xong, anh lái xe rời đi, nhưng anh không về nhà, anh đi tìm thú vui. Với đàn ông như anh, không chỉ Trần Mộng Dao thú vị, người phụ nữ nào cũng rất thú vị. Anh cũng không phải kiểu người thích đập chậu cướp hoa, cuộc sóng đêm mới bắt đầu thôi.
Trần Mộng Dao đứng bên đường một chút rồi mới lên nhà, cô không hiểu lời của anh có ý gì. Tại sao có Triển Trì thì anh lại không đi nữa? Một mình cô mời anh thì là như thế nào? Mục trạch.
Ôn Ngôn gần đây đang nghiên cứu xem buôn bán gì thì tốt, ngày nào cũng đọc rất nhiều sách nhưng vẫn chưa có manh mối gì. Đột nhiên, đèn phòng khách bị tắt đi, trước mắt cô là một mảng tối đen: “Má Lưu, sao đèn lại tắt vậy?” Má Lưu đứng trong bóng tối nói: “Phu nhân, đến giờ nghỉ ngơi rồi, lão Lâm nói phải tháo đèn xuống để làm sạch, trên đó có nhiều bụi quá. Nhưng mà đèn phòng khách vừa to vừa không dễ vệ sinh nên chỉ có thể làm sạch nhân lúc con và thiếu gia nghỉ ngơi thôi…” Vừa đi đến cửa lớn thì Lâm quản gia ngừng bước lại, khóe miệng giật giật theo bản năng. Máy ngày hôm trước thì nói dối là phải làm sạch điều hòa, hôm nay lại là làm sạch bóng đèn, ông còn làm được việc gì nữa nhỉ?