Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 249: Tôi Nuôi Em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Củ cải nhỏ không hợp thời mà khóc lên, không biết có phải do bị Mục Đình Sâm véo nhẹ doạ sợ, Ôn Ngôn theo bản năng ôm đứa nhỏ vào lòng: “Bảo bảo đừng khóc, bảo bảo là ngoan nhất…” Tiểu hỏa gia dừng khóc ngay lập tức, nhưng cậu nhóc vẫn ủy khuất cái miệng nhỏ mều mếu, đôi mắt to đỏ hoe.

Mục Đình Sâm kề sát tai cô nhẹ hỏi một câu: “Hay là, nhận nuôi một đứa?” Cô nhìn anh một chút, đây không phải lần đầu anh nhắc đến chuyện này rồi, cô mới không bị lừa, giả vờ không nghe thấy gì, nói với viện trưởng: “Không cần cảm ơn, chăm sóc tốt cho các tiểu thiên sứ ở đây là được rồi.”



Cô có chút không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa xe: “Tôi không có… không muốn nhận nuôi, tôi đến bản thân mình còn nuôi không được.”

Anh tiếp tục dụ dỗ cô: “Tôi nuôi mẹ con em cũng không phải chuyện gì khó khăn, em ở nhà dạy con, tôi ra ngoài kiếm tiền nuôi em và con.” Trần Nặc lần đầu nghe thấy Mục Đình Sâm nói những lời thế này, nhịn không được mà cười thành tiếng, giây tiếp theo liền bị một ánh mắt sắc bén trừng mà quay về: “Trần Nặc, gan của anh cũng thật lớn, đến lời tôi nói còn dám cười? Không phải gần đây anh đi xem mắt sao?

Nghe dì Lưu nói anh xem mắt thành công, xem như là thoát cô đơn rồi?” Trần Nặc không nghĩ tới chủ đề nói chuyện lại chuyển lên người mình, liền thu lại ý cười: “Vâng thiếu gia.” Mục Đình Sâm đối với chủ đề này xem ra rất hứng thú: “Phát triển thế nào rồi? Tính đến kết hôn chưa?” Trần Nặc nghĩ một chút rồi lại nói: “Mới đang bắt đầu, con gái hiện tại không đơn giản, muốn nhà, muốn xe muốn sính lễ, còn chê tôi là tài xé, muốn tôi đổi công việc khác, nhưng tôi không phớt lờ.



Trần Nặc vốn không định làm theo yêu cầu của bạn gái: “Không cần đâu thiếu gia, bọn họ không hiểu công việc của tôi, tôi rất thích lái xe cho cậu, không muốn đổi. Cậu nói không sai, lương của cô gái đó còn không cao bằng một nửa lương của tôi, cậu tốt xấu còn cho tôi một quỹ bảo hiểm nữa, cô ấy không có bảo hiểm gì. Đối với yêu cầu của gia đình cô ấy, thật ra tôi cũng thấy khá phiền. Mua nhà mua xe đều phải thêm tên của cô ấy, nói gì mà phải như thế mới có cảm giác an toàn, sính lễ còn không ít, đầu tôi sắp to ra rồi.” Đối với suy nghĩ của người thường, Mục Đình Sâm đương nhiên là không hiểu: “Viết thêm tên thì viết thôi, việc này có thể thương lượng.”

Trần Nặc biết anh không hiểu, liền giải thích: “Không phải chuyện này, thiếu gia, người giống như cậu, phu nhân muốn toàn bộ bất động sản đều thêm tên cô ấy, cậu liền không bận tâm mà đáp ứng, thậm chí liền tặng cho cô mấy mảnh chỉ viết tên cô.

Người bình thường chúng tôi không giống thé, tiền mua nhà, mua xe là do cả bố mẹ và tôi tích góp được, còn không nỡ tiêu, hiện giờ người ta kết hôn nói muốn li dị là li dị, vậy không phải là cho không một cô gái nhà và xe rồi?”

“Cậu nói xem cô gái đó gả cho tôi, tôi cũng không thể bạc đãi cô ấy, vay nợ mua nhà cả hai người cùng trả tôi không có ý kiến, toàn khoản vậy không được, sính lễ tôi đưa đầy đủ, không cần mang về nhà trai, tôi không quan tâm đến điều đó, chỉ cần có thể sống hòa thuận, chuyện gì cũng là của chung hai người, thì thật tốt, mọi người đều cảm thấy thoải mái.

Dù sao chuyện của người bình thường thường cũng khá phức tạp, thiếu gia cậu không hiểu.” Mục Đình Sâm giống như không tưởng tượng được những rắc rồi Trần Nặc nói đến từ đâu, anh căn bản là chưa được trải nghiệm qua, không phải sở trường thuộc lĩnh vực của anh, anh cũng dừng câu chuyện lại, không trò chuyện tiếp nữa.

Trong lúc nói chuyện, Trần Nặc vẫn luôn quan sát sắc mặt của Mục Đình Sâm, sợ rằng bản thân nói quá nhiều, dù sao Mục Đình Sâm cũng rất ít khi trò chuyện với anh, thấy Mục Đình Sâm không nói gì nữa, anh cũng liền im miệng lại.

Về đến Mục trạch, Mục Đình Sâm liền đi thẳng lên lầu: “Ngôn Ngôn, em đi theo tôi một chút.” Ôn Ngôn nghe thấy anh gọi cô như thế liền run rầy cả người, hình như cách anh gọi cô đã thay đổi từ nửa đêm ở văn phòng rồi đi? Cô không nhớ nhằm thì…

chính là như thế…

Tháy cô ngắn người, má Lưu đến lay lay cô một chút: “Phu nhân, thiếu gia gọi con kìa. Quan hệ của hai người từ bao giờ mà tốt như vậy? Cậu gọi con là Ngôn Ngôn nha…” Ôn Ngôn có chút ngại ngùng: “Má Lưu bớt nghĩ lung tung đi, con đi xem xem anh ấy gọi con làm gì? Bọn con còn chưa ăn cơm, con hơi đói rồi, má Lưu bảo nhà bếp làm chút thức ăn đi.” Nhìn cô đỏ mặt chạy lên lầu, má Lưu liền thấy có cảm giác có con gái lớn gả đi được rồi, đợi đến ngày này thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đến rồi.

Đến phòng ngủ, Mục Đình Sâm mở ngăn khoá tủ dưới ngăn quần áo, bên trong còn có một chiếc két sắt nhỏ! Cô không biết anh mở két sắt ra định làm gì, lúc anh mở két sắt, cô tự giác quay người đi, cô không tò mò rằng trong két sắt anh để những bảo bối gì.