Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 236: Tôi Có Thể Hôn Em Được Không?




Dường như thấy được sự nghi ngờ của cô, anh giải thích: “Nếu tôi không đi cùng em, em có thể yên tâm ở nhà sao? Lăn qua lăn lại chán rồi, nên nghỉ ngơi rồi, đi ngủ.

Cô đến bên kia giường nằm xuống, nhưng lại nhìn thấy anh đang cởi quần áo, từng chiếc cúc áo ngủ bằng lụa màu xám lần lượt được cởi ra, nửa người trên vạm vỡ của anh dần dần hiện ra trước mắt cô, có lẽ là nhìn đến ngây ngốc, cô không rời mắt ngay lập tức, cho đến khi anh chỉ còn lại một chiếc quần ngủ…

“Em chắc chắn vẫn muốn tiếp tục nhìn tôi cởi?” Đáy mắt anh mang theo tia đùa cọt.

“Anh có thể mặc quần áo ngủ vào được không?” Cô vùi mặt vào trong chăn, mặt càng ngày càng nóng.

“Không thể.” Anh nói một cách dứt khoát, cởi quần áo xong rồi nằm xuống, còn thuận tay tắt đèn ngủ.

Cả người cô không ổn rồi, biết anh có thói quen khỏa thân khi ngủ, nhưng cô không quen, mãi mãi sẽ không có khả năng thích ứng với loại chuyện này! Trước khi những suy nghĩ lộn xộn trong lòng cô dịu xuống, anh đột nhiên nói: “Sau này chúng ta nhận nuôi một đứa con được không?” Toàn thân cô cứng ngắc, đang định nói chuyện, anh lại ngắt lời cô: “Quên đi, nếu em mở miệng liền nhắc đến chuyện li hôn, vậy thì không nên nói nữa. Anh nói lại với em một lần nữa, li hôn là chuyện không thể, đừng vọng tưởng.” Cô trầm mặc không nói gì, ban nãy cô không có ý định nhắc đến chuyện li hôn, thật ra cô cũng không biết nên nói gì, nhiều lắm chỉ là hỏi anh tại sao lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Cô không đoán được anh đang nghĩ gì, sản nghiệp khổng lồ của Mục gia, vậy mà lại giao cho một đứa con nuôi sao? Lấy dũng khí từ đâu? Cho dù đứa trẻ có thể mang họ Mục, nhưng chung quy thì vẫn không có quan hệ huyết thống, coi như là thật sự anh muốn làm như vậy, thì cô cũng sẽ không đồng ý, như vậy không công bằng với anh.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi âm thanh thông báo, phản ứng đầu tiên là Trần Mộng Dao hồi đáp.

Cô vươn tay ra lấy điện thoại trên tủ đầu giường kiểm tra, có chút thất vọng, không phải là Mộng Dao, mà là Trần Hàm: Ngôn Ngôn, cơ thể con tốt hơn chưa? Biết con không muốn gặp mẹ, cho nên mẹ không có đến thăm con, nhưng mẹ rất lo lắng.

Cô không muốn trả lời, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, gõ vài chữ: Tôi rất ồn.

Đặt điện thoại xuống, cô mới đột nhiên phát hiện ra lưng mình đang áp sát vào người nào đó, cánh tay rắn chắc của Mục Đình Sâm đang đặt trên eo cô! Anh không mặc quần áo, giữa bọn họ ngăn cách bởi vải đồ ngủ trên người cô, một lớp mỏng như vậy, thậm chí cô còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh, thật là nóng… Còn có, bây giờ là buổi sáng, lúc này cô cũng cảm nhận được phản ứng sinh lí bình thường của anh rất chân thực, căn bản cô không dám cử động! Vừa nghĩ đến… của anh, trắng trợn như vậy, không có bất kì vật che chắn nào ngáng ở phía sau cô, cả người cô không được tự nhiên, thậm chí có chút ghê rợn.

Giằng co như vậy một lúc, cuối cùng anh cũng chịu động đậy, thay vì tỉnh dậy hoặc lật người để cô đi, cánh tay anh đặt trên eo cô rất tự nhiên xê dịch lên ngực cô, thậm chí… còn xoa nhẹ hai cái! Cô thề rằng cô không cảm thấy anh biến thái! Cho dù với khuôn mặt của anh cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hành động của anh bỉ ổi, càng không nói đến hành động vô thức trong giấc ngủ say, nhưng mới sáng sớm ngày ra cô thực sự không có cách nào tiêu hóa nỗi loại kích thích như vậy! Cô xoay người muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh, ai biết vừa mới động một cái, anh đột nhiên buồn bực nói: “Đừng động!” Giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, cho nên thật sự cô không dám cử động nữa, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, giống như một chiếc gói ôm cỡ lớn.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh hỏi: “Tôi có thể hôn em được không?” Cô hoài nghi rằng mình đã nghe nhằm, lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vành tai cô, cô nhột nhột, lại không dám cử động, chỉ cảm thấy thân thể như mềm nhữn ra…

Anh làm gì mà hỏi cô về loại chuyện này chứ? Dù sao anh cũng sẽ làm, căn bản không cần băn khoăn đến cảm nhận của cô, anh cũng chưa bao giờ băn khoăn! Cho nên việc gì phải hỏi? Hỏi rồi mới không giống phong cách của anh! Bầu không khí đột nhiên trở nên nóng rực, ngay cả cái mát mẻ cuối cùng của buổi sáng cũng bị hơi nóng lấy đi, cô có thể cảm nhân được thân thể nóng bỏng của anh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở đang từ từ rối loạn của anh, cô cũng không biết tại sao không nghĩ đến việc từ chối, thân thể cô không thể bài xích nổi anh…

Nụ hôn của anh từ từ di chuyển từ vành tai sang khuôn mặt và đôi môi của cô, anh cũng chuyển động tác từ ôm sau lưng cô sang nửa người đè lên người cô, cô nhắm chặt mắt, bởi vì căng thẳng, đến cả lông mi cũng đang không ngừng run rấy.

Không giống với sự dè dặt và lo lắng của cô, Mục Đình Sâm mở to mắt, thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, anh cảm tháy rất thoải mái.

Anh thử thăm dò đưa tay vào dưới vạt áo của cô, không kịp đợi anh chạm vào địa phương lý tưởng, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.

Trong lòng anh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, di chuyển khỏi người cô, đứng dậy phủ quần áo lên người rồi nghe điện thoại: “A lô?” “Thiếu gia, Giang Linh trở về rồi, chính vào ban nãy.

Có người bám theo bà ấy, bị người của chúng ta giải quyết rồi.” Mục Đình Sâm dừng một chút: “Đưa người đến công ty an toàn, chăm sóc thỏa đáng, tôi sẽ đến ngay lập tức.

Cúp điện thoại, anh xoay đầu nói với người trên người: “Giang Linh về rồi, tôi lập tức đến công ty, em muốn đến không?” Ôn Ngôn đỏ mặt gật đầu, hiển nhiên cô vẫn chưa thoát ra khỏi tình huống thân mật ban nãy, đồng thời cô cũng rất tò mò, trạng thái của anh sao có thể thay đổi nhanh như vậy, bây giờ trong mắt anh hoàn toàn là một mảnh trong sáng, không thấy một tia buồn ngủ khi vừa thức dậy và sự bực bội khi bị cắt ngang trong lúc thân mật.