Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 227: Một Đêm Không Về




Má Lưu quả quyết lắc đầu: “Đây cũng là ý của thiếu gia, hay là con tự đi nói với cậu ấy? Má cũng không dám tùy tiện ra quyết định.” Cô muốn đi tìm Mục Đình Sâm, thế nhưng nghĩ đến tâm trạng anh hiện tại không tốt, lại sợ.

Trong trung tâm thương mại.

Kính Thiếu Khanh cùng Trần Mộng Dao đều có chút cảm giác không thể nảy sinh tình cảm, đã đi dạo một vòng lớn rồi, Giang Linh cùng Hạ Lam vẫn không có ý định dừng lại. Khổ nhất là Kính Thiếu Khanh, người đàn ông duy nhất trong bốn người, hai tay của anh đều xách không hết.

Thời điểm Giang Linh lại muốn hướng đến một cửa hàng quần áo, Trần Mộng Dao không nhịn được nhắc nhở: “Vậy cũng đủ rồi, mẹ, con cùng Thiếu Khanh theo mẹ một ngày thật mệt mỏi.” Cô biết, chỉ cần liên lụy đến Kính Thiếu Khanh, Giang

Linh sẽ có chừng mực.

Quả nhiên, Giang Linh lưu luyến thu tay lại: “Cũng được, hôm nay trước hết cứ như vậy đi.” Hạ Lam cười nói: “Hẹn lại ngày khác, mẹ Dao Dao, bình thường đều là Thiếu Khanh đứng ra xử lý việc trong công ty gia đình, tôi cũng không có chuyện gì có thể làm, chúng ta cần phải thường xuyên gặp mặt.” Giang Linh gật đầu nói phải, đây là điều bà cầu còn không được.

Kính Thiếu Khanh đưa Trần Mộng Dao cùng Giang Linh đến dưới lầu, vào thang máy Trần Mộng Dao mới thay đổi sắc mặt: “Mẹ, con thích Kính Thiếu Khanh là giả, anh ta bỏ tiền tìm con diễn kịch lừa gạt, mẹ chớ coi là thật, về sau không nên tùy tiện lấy đồ của người khác, anh ta đã trả tiền cho con rồi.” Nụ cười trên mặt Giang Linh cứng lại: “Con nói cái gì? Mẹ còn tưởng rằng con thực sự câu được con rễ rùa vàng, cùng nhau lừa gạt mẹ? Trần Mộng Dao, con thật có tiền đồ, con có bản lãnh liền thực sự đem Kính

Thiếu Khanh nắm trong tay, tạo ra sự tình này là có ý gì? Con muốn chọc mẹ tức chết à?” Trần Mộng Dao biết là bà sẽ có phản ứng này: “Trước đây con Chưa kịp nói với mẹ là lỗi của con, Kính Thiếu Khanh mướn con cũng đã trả đủ tiền công, như vậy tiền tiêu vặt của mẹ cũng có thể nhiều hơn chút rồi, lần sau mẹ anh ta tìm mẹ nữa, mẹ liền mượn cớ từ chối là được.” Giang Linh ôm một bụng bực tức, im lặng không nói.

Trần Mộng Dao vì muốn bà tránh làm cho sự việc thêm rắc rối, nhắc nhở: “Mẹ tốt nhất đừng làm loạn, cứ xem như cái gì cũng không biết, con và Kính Thiếu Khanh đã đến lúc cần phải két thúc.” Giang Linh vẫn không lên tiếng trả lời, cửa thang máy vừa mở ra liền đi ra ngoài trước.

Tắm xong nằm ở trên giường, Trần Mộng Dao lấy điện thoại di động ra kiểm tra, ngoại trừ tin nhắn chuyển khoản nhận được của Triển Trì, không có có tin gì khác. Không thể không thừa nhận, Triển Trì mờ

ám làm cho cô đoán không ra, cô muốn biết ý đồ của anh ta, cái này cùng việc trêu chọc cô có gì khác nhau? Cô sẽ không cho qua việc này, không thể nói là yêu, nhưng tâm rung động là thật.

Cô nhắn tin cho Kính Thiếu Khanh: “Anh mau sớm nói chuyện chúng ta đã chia tay với mẹ anh đi! Nếu không… Tiếp tục như vậy cũng không được.” Rất nhanh, tin nhắn trả lời lại: “Làm sao? Nôn nóng nối lại tình xưa cùng Triển Trì? Tôi đã nói không có vấn đề gì, cô không cần lo lắng như vậy, nếu như thực sự sốt ruột muốn quay lại cùng bạn trai cũ, tôi sẽ cân nhắc.

Cô suy nghĩ chốc lát, đánh xuống một hàng chữ: “Đúng vậy, tôi sốt ruột muốn quay lại cùng bạn trai cũ, được Chưa?” Cô chính là muốn đem sự việc phiền toái trước mắt giải quyết xong, dùng lý do gì đều được.

Tại biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh xem nội dung tin nhắn hiện lên trên điện thoại di động,

trong căn phòng mờ tối, vẻ mặt của anh cũng mơ hò, như là bao phủ một tầng bóng tối.

Sau một lúc lâu anh mới trả lời tin nhắn: “Được.” Cũng chỉ có thể ngắn gọn một chữ, dù sao cô vội vàng đi tìm tình yêu như thế, anh cũng không thể làm chậm trễ cô, cho dù biết những việc Triển Trì đã làm, đó cũng không phải là việc anh có thể quản, anh chỉ là người đứng xem.

Đêm khô nóng, dễ gây cáu kỉnh, sự yên tĩnh bên trong căn biệt thự lớn như vậy khiến người ta ngủ không được, cái loại cô độc sâu tận xương tủy này, khiến anh lựa chọn ra khỏi cửa đi chơi đêm tìm thú vui, quả nhiên nơi đó mới thích hợp với loại người chán ghét sự cô đơn như anh.

Mục trạch.

Mục Đình Sâm thật hiếm khi có thời gian để ngủ sớm, lại bị cuộc điện thoại đột ngột của Kính Thiếu Khanh làm cho không thể không thay đổi kế hoạch. Nghĩ lại một chút, hình như là rất lâu không tụ tập cùng nhau rồi.

Lúc anh thay quần áo xong ra đến cửa, Ôn Ngôn còn ở phòng khách chơi đùa cùng mèo, anh biết cô không muốn sớm trở về cùng một phòng với anh, cho nên cố ý nhắc nhở: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, đi cùng Thiếu Khanh và Lâm Táp, có thể sẽ về rất khuya, em đi ngủ sớm một chút!” Ôn Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra bình tĩnh gật đầu, anh vừa đi, cô liền trực tiếp trở về phòng ngủ.

Điều cô không ngờ là chính là, Mục Đình Sâm một đêm không về, cô ngủ như chết, ngày thứ hai tỉnh lại mới phát hiện hình như là có chuyện như vậy, bởi vì trong nhà không có dấu vét anh đã về. Loại tình huống này hiếm khi xảy ra, hơn nữa tối hôm qua lúc anh ra cửa đã nói là sẽ về rất khuya, cũng không phải là không về.

Tuy là kỳ lạ, cô cũng không hỏi nhiều, chân ở trên người anh, anh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cô không xen vào.

Từ trước đến nay má Lưu đều sốt ruột hơn so với cô: “Làm sao đây? Tối hôm qua cậu ấy cả đêm cũng Chưa về, con làm sao có thể không quan tâm chút nào như thế? Mắt một Khương Nghiên Nghiên, đến lúc đó đừng lại xuất hiện một Lưu Nghiên Nghiên, Lý Nghiên Nghiên!” Ôn Ngôn không mở miệng, cố tự nhiên vùi đầu ăn sáng, hiện tại mỗi ngày cô ở nhà chỉ có thể ăn uống ngủ, buồn chán thì nghịch ngợm điện thoại một chút, trêu chọc mèo một chút, đều sắp mốc meo rồi, anh thì ngược lại, chính mình vui vẻ phong lưu bên ngoài. Cô cùng lắm chỉ là than thở trong lòng, không có ý tưởng khác.

Má Lưu cầm đi chén trong tay cô: “Gọi điện thoại cho cậu ấy, nếu không… không cho con ăn cơm.”