Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 220: Đừng Làm Rộn




Nhìn anh đi vào phòng tắm, lúc này cô mới cởi khắn tắm ra chui vào trong chăn, hương vị mát mẻ trên gối không khác gì trên người anh lắm, cực kỳ dễ ngửi, đột nhiên cô nghĩ đến cảnh lần đầu gặp nhau với anh, thời điểm thấy khuôn mặt anh, cô có chút inh ngạc, chính là cái loại cảm giác nhìn một cái, sẽ khiến cho có cảm giác tim đập thình thịch, sỡ dĩ không phải “tim đập thình thịch” là vì khi đó cô không có khả năng động tâm, khi đó, cô có Triển Trì…

Trong một mớ suy nghĩ lung tung này, cô ngủ say sưa, giường lớn mềm mại, chiếc gối cùng chăn bông thoải mái khiến cô ngủ rất sâu, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác an nhàn như vậy.

Không biết qua bao lâu, cô khó chịu tỉnh dậy, bồi tối sau khi ăn sau, lúc trò chuyện với Hạ Lam uống quá nhiều nước.

Cô mơ mơ màng màng vén chăn đứng dậy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nhanh đi nhà vệ sinh giải phóng ra, ai biết chân vừa rơi xuống đất, nhất thời dưới chân cô

không vững cả người ngã xuống, kèm theo là một tiếng kêu đau của Kinh Thiếu Khanh, có cảm giác được mình đang đè lên mặt của anh…

Chợt cả người bị lật mạnh xốc lên, ngang lưng cô đụng vào mép giường, giường bằng gỗ đập vào đầu khiến cô đau, nhịn không được lầm bằm nói: “Anh làm gì thế? Sao anh lại ngủ trên giường tôi? Tôi… đâu chết tôi rồi…” Đèn trong phòng sáng lên, vẻ mặt Kính Thiếu Khanh là một dáng vẻ kinh sợ: “Tôi không ngủ chỗ này thì ngủ chỗ nào? Tôi đã ngủ dưới đất rồi… Cô nặng bao nhiêu thế? Một lần ngã này của cô khiến toàn thân tôi đều có cảm giác đau nhức, não tôi cũng bị chấn động đây.” Thấy cô ngồi dưới đất che eo, anh vội vàng đứng dậy đỡ cô lên: “Không sao chứ? Động tác của tôi chỉ là phản xạ theo tự nhiên, đập trúng chỗ nào rồi?”

Cô mắc tiểu không nói ra lời, che eo hất tay của anh chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Lúc giải quyết xong nhân sinh đại sự đi ra, anh ngồi bên mép giường im

lim không một tiếng động, giống như bị muôn ngàn uất ức, cô nhịn không được cười như điên, chui vào trong chăn chỉ lộ ra cái đầu trêu chọc anh: “Hình như là tôi đạp trúng tay anh thì phải? Chỉ đè trúng anh một cái như thế, àm đè đầu anh hư rồi sao? Nhanh đi ngủ đi, tôi nhớ rõ rồi, nếu thức dậy lần nữa thì tôi sẽ đi bên kia, tuyệt đối sẽ không giãm trúng anh. Anh không phải đầy tôi ra rồi sao? Thắt lưng tôi bây giờ còn đau nè.” Anh tức giận trừng cô: “Bồi lại là cô bị đạp một cái thì cô cũng sẽ có bóng ma, hay là tôi với cô đổi, giờ cũng là nửa đêm rồi, cô ngủ dưới đất?”

Cô lập tức giữ chặt chăn lắc đầu: ” Tôi không đổi, trên giường rất thoải mái, tôi sẽ không ngủ dưới đất đâu.



Giường nhà anh nệm nhà anh hiệu gì? Về sau tôi ~ FT ^ ^:^ ^ k ^ Za ` ^ ^ £ cũng đôi một bộ giông vậy, ngủ một cái quả thật là quá thoải mái chết đi được…” Anh đưa tay tắt đèn, một giây sau từ mép giường chui vào trong chăn: ” Nếu cô không xuống dưới, thì tôi sẽ không để ý việc ngủ chung với cô.”

Mặc dù bây giờ cô không thấy mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng ra tuyệt đối là anh mang theo cười đều, cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, nhấc chân đạp anh xuống dưới giường: “Tôi không xuống, chết cũng không xuống dưới.” Bàn tay của anh rất dễ dàng năm chân mảnh mai của cô, đưa tay nhéo hông cô: “Đừng lộn xôn…” “Cứ ngủ như vậy đi, ngủ trên mặt sàn rất khó chịu, tôi mệt chết rồi.” Nhìn anh giống như thật sự rất mệt, đường đường chính chính không có ý gì khác, cô mới thả lỏng một chút, nhích cơ thể cách anh xa một chút, cô rất thích giường của anh, cũng không thích ngủ sàn nhà, vì vậy ngầm cho phép phương thức này.

Hôm sau, ánh nắng sáng sớm của mùa hè chiếu vào từ cửa sổ, Trần Mộng Dao cảm thấy chói mắt, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nghiêng người liền đối mặt với khuôn mặt anh tuần không tỳ vết chút nào của Kính Thiếu Khanh.

Cô thừa nhận, giờ khắc này, tim cô loạn đập vài nhịp, thể nhưng cô không lập tức làm ra phản ứng gì, bắt đầu dò xét cẩn thận người đàn ông trước mặt này.

Đầu tóc rối bời có chút mát trật tự, khuôn mặt anh tuấn, sóng mũi cao, môi mỏng mỏng màu hồng nhạt, nhìn qua trông rất mềm. Đột nhiên cảm thấy cô rất điện khùng, vậy mà ngủ trên một cái giường với người đàn ông không chút quan hệ nào.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô cảm thấy khẩn trương lên, đơn giản vì từ trước tới nay thói quen của cô tuỳ tiện, căn bản sẽ không dùng suy nghĩ của người bình thường để xử lý trạng thái như vậy, lúc này hạ xuống một cái kết luận, cô xem anh như chị em.

Nghĩ tới đây, cô cười võ trên mặt anh một cái: “Dậy di, mặt trời đều đã xuất hiện rồi.” Kính Thiếu Khanh bị một cái vỗ của cô làm tỉnh, nhíu mày đưa tay qua lấy điện thoại ở tủ đầu giường, nhìn thoáng qua, lập tức hai mắt nhắm nghiện lại: “Mới có bảy giờ, mùa hè mặt trời vốn xuất hiện sớm, tôi ngủ

thêm mười phút, cô dậy trước đi.” Cô không thèm để ý đến anh, đồ tối hôm qua tắm đã được người giúp việc Kính gia giặt khô, cô thay quần áo xong hào hứng xuống lầu, thì nghe thấy Hạ Lam đang gọi điện thoại, quan trọng nhất là, bà kêu đối phương là “Trần phu nhân”!