Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 211: Cô Ấy Là Người Của Cậu Sao?




Đột nhiên, có một bàn tay heo muối đặt trên eo cô, người đàn ông trung niên ghé sát vào tai cô mập mờ nói: “Loại người đó cô với không tới, tôi hiểu tâm tư của mấy cô gái các cô, không phải muốn tìm một cái cây rút tiền sao? Tôi cũng không nói lòng vòng nữa, tối nay đi theo tôi, nếu hài lòng, tôi mua cho cô một căn chung cư.

” Cô biến sắc, giơ tay lên vung một cái tát, mặt người đàn ông đột nhiên hiện ra dấu tay màu đỏ, cô lớn tiếng mắng: “Muốn ngủ với tôi? Ông là loại con cóc gì?” Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người lần lượt đảo mắt qua, Kính Thiếu Khanh thấy cảnh này, nụ cười trên mặt cứng đờ, bước nhanh tới: “Sao vậy?” Người đàn ông trung niên thấy Kính Thiếu Khanh, ánh mắt có chút né tránh: “Kính thiếu… Không có gì… Tôi chỉ đùa với cô gái này một chút, cô ta là người của cậu sao?” Con ngươi Triển Trì trầm xuống máy phần, bước chân chuẩn bị đi rồi lại thu chân về.

Kính Thiếu Khanh hơi nghiêng đầu: “Cửa ở bên đó, cút.” Mặt người đàn ông đỏ bừng, cũng không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, lầm lũi rời khỏi bữa tiệc.

Trần Mộng Dao cũng cảm thấy có chút xấu hổ, quan trọng là, cô đến đây với Kính Thiếu Khanh, nhưng lại là người gây rắc rối: “Anh còn bao lâu nữa? Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây…” Kính Thiếu Khanh nâng tay sờ lên mái tóc dài của cô, ôn nhu nói: “10 phút nữa là xong rồi, cô đi theo tôi.”

Trên mặt cô nhanh chóng hiện ra hai vệt ửng hồng đầy nghi hoặc, lén lút nhéo thịt mềm bên trong cánh tay anh, hạ giọng nghiến răng nghiền lợi nói: “Đừng có mà chiếm tiện nghi của lão nương, còn dám sờ nữa, tôi cắn chết anh” Kính Thiếu Khanh vô cùng bắt lực, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, khoác tay cô lên cánh tay anh: “Đi thôi.”

Anh đưa cô trở lại chỗ cũ, mấy người đàn ông đứng lại một chỗ bàn chuyện công việc, Triển Trì đứng bên trái cô. Cô không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, bởi vì không được tự nhiên, ngón tay cô níu chặt vào tay áo Kính Thiếu Khanh chơi đùa. Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Triển Trì đang nhìn cô, cô càng không dám ngẩng đầu.

Bỗng nhiên, Triển Trì nói: “Tôi còn có việc, không cùng đi được nữa.” Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa lớn.

Kính Thiếu Khanh không nói đến 10 phút, nhiều nhất mới có 5 phút, anh nói theo: “Vậy tôi cũng đi trước đây, mọi người từ từ nói chuyện.” Trần Mộng Dao có chút khó hiểu: “Không phải anh nói còn cần 10 phút sao?” Kính Thiếu Khanh thuận miệng nói: “10 phút chỉ là giá trị lớn nhất, trong vòng 10 phút không có gì khác biệt, không phải cô ầm ï đòi về sao? Tôi đây là đang để ý đến cảm nhận của cô, có cái gì không đúng.” Cô ngây người nhìn anh: “Bót đi, trả thù lao.” Trở lại xe, Kính Thiếu Khanh cũng không lập tức lái xe, mà nhanh chóng cầm điện thoại lên ấn ấn gì đó trong khoảng thời gian Trần Mộng Dao lên xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào hướng xe Triển Trì đang rời đi.

Sau khi Trần Mộng Dao thắt dây an toàn xong ra lệnh: “Đưa tôi về nhà, đi giày cao gót lâu như vậy mệt chết đi được.” Lúc này Kính Thiếu Khanh mới thu lại ánh mắt sau đó đạp chân ga. Đúng lúc này, điện thoại di động đặt bên cạnh đột nhiên vang lên, Trần Mộng Dao theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, lập tức ngắn ra. Mặc dù Kính Thiếu Khanh nhanh chóng cất điện thoại đi, nhưng cô vẫn khẳng định mình đã nhìn thấy, nội dung tin nhắn có nhắc đến Triển Trì.



“Anh đang nhắn tin với ai vậy? Tại sao lại nói đến Triển Trì?” Cô không khỏi tò mò.

“Không có gì, chuyện công việc, cô biết cũng không có tác dụng.” Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh vẫn như cũ.

“Anh… muốn hợp tác với Triển Trì?” Cô hỏi lại.

“Không có, Kính gia không kinh doanh bát động sản, Triển Trì này chủ yếu đầu tư vào bát động sản, tôi tư vấn giúp bạn.” Kính Thiếu Khanh dường như không muốn nói tiếp, trả lời cho có lệ.

“Triển Trì là bạn trai cũ của tôi, có muốn tôi tư vấn giúp anh không?” Cô hỏi nửa đùa nửa thật.

Kính Thiếu Khanh đột nhiên trầm mặc vài giây rồi mới nói tiếp: “Tôi biết rồi, không cần. Tôi đưa cô về trước, tiền sẽ chuyển cho cô sau.” Nhắc đến tiền, đồng nghĩa với việc “hợp tác” lần này giữa hai người đã kết thúc, và cũng trở thành đề tài kết thúc. Trần Mộng Dao không nói thêm nữa, yên lặng dựa vào ghé xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến lầu dưới, cô trực tiếp cởi giày cao gót xách trên tay, đi chân trần tiến vào tiểu khu, Kính Thiếu Khanh không rời đi cho đến khi thấy cô biến mắt trong tầm mắt, tiện thể bấm một cuộc điện thoại: “Đồ ở chỗ tôi, tìm người đến lấy, tốt nhất là mang đi kiểm tra càng sớm càng tốt, tôi khẳng định, là của Triển Trì.” Một tháng sau, Mục Gia Khánh bị bắt giam.

Khi biết tin, mọi người đều cảm thấy rất hả lòng hả dạ, chỉ có Ôn Ngôn có chút không yên tâm.

Cô luôn cảm thấy việc Mục Gia Khánh bị bắt giam có liên quan đến Mục Đình Sâm, bởi vì anh từng nói, muốn Mục Gia Khánh vĩnh viễn không thể xuất hiện trước mặt anh. Cô xác minh từ má Lưu biết được, Mục Gia Khánh bị kết án tù chung thân, về phần nguyên nhân, làm người khác phải kinh ngạc, Mục Gia Khánh đã có hai tiền án về tội Q.J trong vòng 20 năm, 5 vụ gây hắn sinh sự gây thương tật, tình tiết nghiêm trọng, bồ bịch, gái mại dâm nhiều vô số kể, hơn nữa những việc này đều được thực hiện trước khi bị đuổi ra khỏi Mục trạch.

Điều khiến Mục Gia Khánh bị kết án tù chung thân lần này là do chuyện ông ta gây nên sau khi bị đuổi khỏi Mục gia, chỉ cần là hành vi xấu xa, ông ta đều nhúng tay vào, trong đó có một vụ là dọa nạt tống tiền Mục Đình Sâm, đòi Mục Đình Sâm 100 triệu.