Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 207: Cứ Như Vậy Mà Thôi




Cô gái áo đỏ trợn tròn mắt, đứng ở phía sau Triển Trì không dám nói, bắt quá cô ta chỉ là thư ký, dây chuyền cũng là mua cho nữ khách hàng.

Trần Mộng Dao không ngờ là Triển Trì dùng cách này mua đồ cho cô, cô cười lạnh một tiếng: “Bánh rán trái cây của anh lúc trước tôi ăn rồi, dây chuyền thì khỏi cần, tôi mua không nỗi, anh tặng tôi, tôi cũng không nhận.

Ôn Ngôn từ trong túi lấy ra tấm thẻ: “Quẹt thẻ đi, tôi mua nó.” Triển Trì kiên trì đưa thẻ của anh ra, đối với lời nói bài xích lạnh nhạt của Trần Mộng Dao không thèm để ý chút nào.

Trong lúc quẹt thẻ, ngón tay anh chỉ vào sợi dây chuyền khác: “Giúp tôi gói lại luôn sợi dây chuyền này.

Trần Mộng Dao trong lúc này tựa như bị cái gì kích thích, cầm túi đựng dây chuyền ném xuống đât: “Triển Trì, anh đây là đang thương xót tôi sao? Như vậy để anh thấy thoải mái hơn sao? Bởi vì lúc trước tôi vì anh tiêu tiền cũng như vậy đúng không? Anh làm vậy không thấy nhục nhã sao? Cho nên bây giờ muốn trả lại gấp bội sao?”

Triển Trì mấp máy môi, nhìn cô nói từng câu một: “Anh không có, em suy nghĩ nhiều rồi, em thích, thì tặng em, chỉ vậy mà thôi.” Cảm giác nhục nhã tuôn trào, cảnh họ chia tay hiện lên trước mắt rõ mồn một, Trần Mộng Dao hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại: “Không cần, anh đã trả tiền cho tôi, hai chúng ta rõ ràng, đừng ở chỗ này khoe khoang anh là người có tiền nữa, tôi bây giờ đích xác là nghèo rớt mồng tơi, giữa chúng ta, cũng không có bắt cứ quan hệ gì, dây chuyền kia, anh cầm tặng người khác đi.” Nói xong cô xoay người rời đi, Ôn Ngôn chỉ có thể bước nhanh đi theo.

“Trì… Trì tổng, không có sao chứ?” Cô gái váy đỏ thận trọng hỏi.

“Không có việc gì.” Triển Trì đem sợi dây chuyền trên mặt đất nhặt lên, nhìn hướng Trần Mộng Dao rời đi nhẹ nhẹ thở phào một cái: “Cô không biết người vừa rồi sao?” Anh hướng người nhân viên bán hàng nói.

Cô nhân viên mơ hà: “Á… 2” “Người phụ nữ mang thai kia là vợ của ông chủ các cô, Ôn Ngôn. Những thứ kia có thể nói đều là của cô ấy, về sau cô nhìn người cũng đừng nên chỉ nhìn quần áo họ, quá nông cạn.” Nói xong anh cầm sợi dây chuyền tặng Trần Mộng Dao hướng về cửa chính đi tới.



Cô gái áo đỏ kêu lên: “Trì tổng, cái còn lại này tặng cho Nghiêm tiểu thư sao?” Triển Trì không có quay đầu, chỉ là phát phát tay biểu thị đồng ý.

Ra đến bên ngoài, Trần Mộng Dao lấy ra từ gara mắt thời gian nửa ngày, lúc này trong trung tâm nhiều người, gara cũng nhanh sắp dừng mỏ.

Thật vất vả mới có thể lên đường, Ôn Ngôn mới vừa ngồi vào trong xe, Triển Trì liền xông ra. Trần Mộng Dao thấy anh liền tức lên, kéo cửa kính xe xuống căm tức nhìn anh: “Anh có tin tôi đâm bẹp người anh không? Nếu không phải là xe này không phải của tôi, vừa rồi tôi đã làm như vậy rồi!” Triển Trì đưa dây chuyền cho cô: “Có thể toàn thân đừng toàn mùi ám sát như vậy được không? Lúc trước em luôn không keo kẹt với anh, hiện tại anh đối với em cũng vậy, đây là qua lại giữa người với người với nhau, không liên quan gì đến nhục nhã hay không.” Trần Mộng Dao nghiêng mặt sang một bên, Triển Trì nhét dây chuyền vào tay cô, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Cô muốn vứt chiếc dây chuyền đi, nghĩ đến giá cả, lại nhịn được, mắng câu “đàn ông đều là cẩu”, sau đó một cước chân ga liền xông ra ngoài.

Trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn sắp xếp lại đồ đạc vừa mua, má Lưu thấy cô sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị quần áo, vừa cười vừa nói: “Con như vậy có phải là chuẩn bị quá sớm rồi không? Nếu như má nhìn lầm, sinh thiếu gia nhỏ thì sao? Bộ quần áo màu hồng đáng yêu này sợ không phù hợp!” Ôn Ngôn càng xem quần áo càng thích: “Không sao ạ, coi như sinh con trai, cũng mặc như vậy, con mong là con gái, bé gái thì sẽ dễ bảo, bé trai sợ nghịch quá.” Sáu giờ chiều, Trần Nặc lái xe đã trở về, ngày hôm nay má Lưu không ăn cơm sớm, đến khi Trần Nặc đẩy Mục Đình Sâm ngồi xe lăn vào cửa, cô mới biết được là vì sao.

Nhìn biểu cảm má Lưu là biết, tắt cả mọi người biết được ngày hôm nay Mục Đình Sâm xuắt viện, chỉ có Ôn Ngôn như người cổ hủ, buổi trưa còn ngây ngốc đi đưa canh gà, còn nghĩ anh sẽ ở bệnh viện mấy ngày.

“Thiếu gia, ăn cơm trước không?” Lâm quản gia hỏi.

Mục Đình Sâm khẽ gật đầu, trên mặt lạnh lùng bình tĩnh như nước, Trần Nặc đẩy xe lăn đến bàn ăn, Ôn Ngôn cũng vội vàng đi theo: “Nhanh như vậy xuất viện?” “Ừm, ở viện cứ ngu ngơ vậy cũng không có ích gì, phòng ngừa truyền thông kéo tời.” Mục Đình Sâm dưới sự trợ giúp của Trần Nặc từ xe lăn dời đến trên ghế. Tóc anh tựa hồ xén rồi, giống đầu đỉnh, vết thương trên đầu cũng một lần nữa băng bó qua, có lẽ hớt tóc để cho tiện khôi phục.

“Chân anh…” Ôn Ngôn tò mò muốn hỏi, lại không biết cụ thể làm sao mở miệng, chân anh dường như cũng thương tổn tới.

“Yên tâm, nửa người dưới không có phé, chân bị gãy chút.” Anh nhìn cô, trong con mắt thâm thúy lộ vẻ trêu chọc.

Cô mặt đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng ngồi vào bàn ăn: “Má Lưu, ăn cơm thôi, con đói chết rồi!” Má Lưu lên tiếng, cười dịu dàng bưng thức ăn ra bàn: “Thiếu gia rốt cục cũng xuất viện, như vậy phu nhân cũng không cần nửa đêm chạy đến bệnh viện, xế chiều hôm nay phu nhân còn mua rất nhiều quần áo trẻ sơ sinh, mập mạp trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.” Ôn Ngôn vùi đầu thấp xuống, má Lưu luôn là như vậy cái gì đều nói, khiến cho cô rất xấu hồ…