Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 19: Đích Thân Chiếu Cố




Khi Ôn Ngôn tỉnh lại, sắc trời đã tối, từ ô cửa số của phòng bệnh VIP có thể nhìn thấy được ánh đèn và những bông tuyết đang rơi ngoài kia, sự ấm áp trong phòng bệnh và sự lạnh lẽo ngoài kia tựa như hai thế giới đối lập nhau.

Đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng, cô chậm rãi nghiêng mặt sang, thấy một người đàn ông đang xử lý công việc trên máy tính, các khớp xương rõ ràng của anh đang nhẹ nhàng gõ trên máy tính, trên gương mặt chuyên chú đó đã thu lại mấy phần sắc sảo, đôi môi mím chặt lộ ra vài phần lạnh lẽo.

“Tỉnh rồi?” Người đàn ông khép máy tính lại, ngắng đầu nhìn cô.

“Ừm.” Cô muốn ngồi dậy, vừa động một chút vai trái liền truyền đến một cơn đau dữ dội, lúc này cô mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó.

Mục Đình Sâm đi lên phía trước kiểm tra miệng vết thương của cô: “Đừng động.”

Ôn Ngôn nghe lời không dám động nữa, thế nhưng cảm giác truyền tới từ bụng dưới lại khiến cô vô cùng xấu hổ, ở đây chỉ có mỗi Mục Đình Sâm, cô muốn đi vệ sinh mà bản thân lại không tiện chuyển động… Hơi động một chút miệng vết thương lại đau.

Tựa như nhìn ra được sự mất tự nhiên của cô, anh hỏi: “Muốn đi vệ sinh?”

Ôn Ngôn đỏ mặt: “Ừm…”

Mục Đình Sâm không nói gì, cẩn thận đỡ cô dậy, động tác nhẹ nhàng tựa như trước kia, dù vậy cô vẫn còn đau đến đồ mồ hôi lạnh, băng gạc ở miệng vết thương cũng thấm ra chút máu.

Anh gần như nửa ôm cô vào nhà vệ sinh, khi Mục Đình Sâm duỗi tay về phía quần của cô, cô vội vàng nói: “Tôi làm được!”

Anh dùng lại động tác, nhìn cô không chớp mắt, Ôn Ngôn vô cùng xấu hổ: “Tôi có thể… anh tránh một chút đi có được không?”

Cái gọi là tránh đi của Mục Đình Sâm cũng chỉ là đưa lưng vệ phía cô.

Biết anh sẽ không ra ngoài, nội tâm Ôn Ngôn cũng chỉ từ chối trong chốc lát, chỉ có thể hoạt động bằng tay phải, và mỗi một động tác nhỏ thôi cũng ảnh hưởng tới miệng vết thương, nhất là lúc cúi người khom lưng, ngay cả động tác đơn giản nhất cũng tựa như vô cùng chật vật, máu tràn đầy băng gạc và nhuộm đỏ áo bệnh nhân.

Chậm chạp không nghe được động tĩnh của người phía sau, Mục Đình Sâm quay người, thấy áo bệnh nhân của cô thám đầy máu, nhướng mày, không nói lời nào mà giúp cô cởi quần xuống, lúc này lại đưa lưng về phía cô.

Ôn Ngôn lúng túng ngồi trên bồn cầu, rõ ràng là rất gấp nhưng lại không ra được, lúc này cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, trong lòng tràn đầy xấu hỏ…

Cuối cùng hai mươi phút sau, cô cũng coi sự xấu hỗ của mình tựa như mây trôi. Một lần nữa trở lại giường, cô vùi mặt vào trong chăn, Mục Đình Sâm tựa như không có chuyện gì mà đi gọi bác sĩ tới sử lý miệng vét thương bị rách cho cô.

Khoảng bảy giờ, hai vệ sĩ mang đồ ăn tới, Mục Đình Sâm mang cháo đến bên giường, đặt xuống trước rồi đỡ cô dậy, đợi cô ngồi vững rồi mới bưng bát cháo lên đút cho cô.

Ôn Ngôn không dám cự tuyệt, thận trọng ăn một miếng, mùi vị của thuốc bồ áp đi mùi vị thanh đạm vốn có của cháo, thế nhưng nó cũng rất ngon, đây là do má Lưu nấu, cô có thể cảm nhận được.

Không quen với sự ôn nhu của anh, Ôn Ngôn có chút khó xử: “Tôi… để tôi tự ăn

được không?” Sắc mặt của Mục Đình Sâm lạnh đi vài phần, Ôn Ngôn rũ mi mắt không dám nói nữa, những sợi lông mi dài phủ trên mí mát.

“Tại sao?” Bên tai truyền đến âm thanh của anh.

Ôn Ngôn ngắng đầu nhìn về phía anh: “Cái gì?”

“Khi đó… Tại sao lại xông ra?” Ánh mắt sâu thảm trầm tĩnh của Mục Đình Sâm rơi trên người cô, tựa như muốn nhìn thấu cô. Cô hiểu ra, anh là đang hỏi đến chuyện cô thay anh đỡ dao.